Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2991: Dùng ngươi miệng quạ đen hỗ trợ (length: 6494)

Thần quyền hội tụ sức mạnh cường đại nhất thế gian.
Một quyền tung ra, hóa thành một kích mạnh nhất, hung hăng nhắm phía Lữ Thiếu Khanh mà đánh tới.
Lữ Thiếu Khanh không thể tránh né, phía sau hắn là Kế Ngôn.
Đối mặt một quyền của Từ Trị, trong mắt hắn ánh lên tia sáng, trường kiếm hơi run.
Như một mặt trời nổ tung, hào quang bắn ra, một đạo quang mang chính là một kiếm quang.
Kiếm quang dữ dằn cũng xé rách trời đất.
Lực lượng hai bên hung hăng va vào nhau.
"Ầm!"
"Ngao!"
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, thân hình bay ngược, máu tươi phun mạnh.
Sau lưng hắn, Kế Ngôn không hề bị ảnh hưởng.
Kế Ngôn được hắn bảo vệ rất tốt.
"Ha ha..."
Thấy Lữ Thiếu Khanh thổ huyết bay ngược, Từ Trị cười lạnh không thôi, giọng điệu mang theo sự coi thường: "Chỉ bộ dạng này của ngươi, cũng dám xuất hiện trước mặt ta?"
"Rốt cuộc vẫn còn non quá..."
Không ít người trong lòng rất đồng tình với Từ Trị, quá non.
Một số người thấp giọng nói: "Bị thương rồi mà còn dám ra, đây chẳng phải là tự tìm chết sao?"
"Còn nước còn tát, tranh thủ thời gian chạy mới là cách làm đúng nhất."
"Không chạy được, sư huynh hắn còn ở đây mà, hắn không ngăn cản thì sư huynh hắn xong đời."
"Cách làm ngu xuẩn, lo cho mình trước đã, không có năng lực đó thì chỉ có thể nộp mạng thôi..."
Lữ Thiếu Khanh phun máu tươi, cầm trường kiếm quay trở lại, hắn chỉ vào Từ Trị: "Đi đi, lần sau đừng trách ta không khách khí."
"Không khách khí với ta!" Từ Trị cười, "Tự ngươi còn không thấy rõ tình cảnh của mình sao?"
"Thằng ngu!"
"Chết đi!"
Từ Trị lại ra tay, một bước phóng ra, tiếp cận Lữ Thiếu Khanh.
Như một chiến binh, cầm vũ khí trong tay, cấp tốc xông đến, cảm giác áp bức mạnh mẽ dù ở xa như đám người Quang Minh thành cũng cảm nhận được.
Rất nhiều người sắc mặt biến đổi.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ cảm giác áp bức này thôi cũng đủ khiến những người có tu vi Tiên Quân sụp đổ.
Nửa bước Tiên Đế ép người khác chẳng khác gì trời sập?
Dáng người Từ Trị bình thường, không có gì đặc biệt nổi bật.
Nhưng chiêu thức lại hung mãnh, sắc bén, bá đạo vô song.
Một quyền có thể đánh nát bầu trời, một chưởng có thể đập nát mặt đất.
Hắn lao đến chỗ Lữ Thiếu Khanh, quyền chưởng giáng xuống, làm rung chuyển không gian xung quanh, hóa thành Hỗn Độn.
Sức mạnh hủy diệt bùng nổ.
Phía sau lưng Lữ Thiếu Khanh hai ba dặm là Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh không thể trốn tránh, đối mặt với công kích cường thế của Từ Trị, hắn chỉ có thể gắng gượng đỡ lấy.
"Khụ, khụ..."
Lữ Thiếu Khanh dù ngăn cản được nhưng lực lượng cường đại khiến hắn liên tục ho ra máu.
Từng ngụm máu tươi phun ra, trên không trung tạo thành một mảng sương máu lớn, nhìn mà kinh hãi.
"Ha ha..."
Nụ cười của Từ Trị mang theo sự tàn nhẫn: "Không biết tự lượng sức, cũng dám đến cản ta?"
"Bây giờ ngươi có thể làm gì? Tiếp tục cản trở ta à? Ngươi sẽ chết đấy..."
"Tránh ra đi, hắn sẽ chết..."
Giọng điệu bình thản, nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự tàn nhẫn khiến người ta lạnh sống lưng.
Hai lựa chọn đặt ra trước mắt Lữ Thiếu Khanh, dù Lữ Thiếu Khanh chọn cái nào, đều là một lựa chọn tàn khốc.
Hai chọn một, bảo toàn mình hay là bảo toàn sư huynh?
Cách làm này là một sự đả kích tinh thần.
Có thể làm suy yếu ý chí chiến đấu của hắn.
Rất nhiều người đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, lập tức cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lữ Thiếu Khanh ôm ngực, "Đừng quá đáng."
"Làm người lưu một con đường, sau này còn gặp nhau!"
"Ha ha," Từ Trị không nhịn được cười ha hả: "Ngây thơ!"
"Đến lúc này rồi, ngươi còn ôm ảo tưởng?"
"Thật không biết Yến đạo hữu đã thua ngươi như thế nào!"
Nói xong, lại tung ra một quyền.
Lữ Thiếu Khanh lần này giơ trường kiếm lên đỡ, một tiếng "ông" vang lên, vô vàn ánh sao rơi xuống, dồn dập tấn công Từ Trị.
Từ Trị tự nhiên không sợ, vung hai nắm đấm lên không trung.
Một quyền một quyền tung ra, sức mạnh bùng nổ làm tan nát từng đạo tinh quang.
Dù tinh quang mạnh mẽ, nhưng thực lực mà hắn thể hiện ra còn mạnh hơn.
Cứ thế dùng nắm đấm đánh tan chiêu thức này.
Khiến không ít người kinh hãi.
Trên dưới Quang Minh thành đã có rất nhiều người từng thấy uy lực một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh.
Thần Vương đứng trước mặt hắn cũng không chiếm được lợi thế, bị đánh cho kêu la thảm thiết, bị trọng thương.
Vậy mà trước mặt Từ Trị lại không có tác dụng gì, bị Từ Trị dựa vào đôi nắm đấm đánh nát.
Thực lực như vậy, đủ khiến người ta tuyệt vọng.
"Chiêu thức không tệ," Từ Trị đứng trên không trung, thu quyền lại, thần sắc bình thường: "Đáng tiếc từ trong tay ngươi thi triển ra, lãng phí..."
"Ai..." Quản Vọng không nhịn được thở dài: "Rắc rối lớn rồi!"
"Thằng nhóc chết tiệt lần này khó khăn rồi."
Tiêu Y nắm chặt nắm đấm: "Không sao đâu, nhị sư huynh có thể ứng phó được."
Ân Minh Ngọc lắc đầu, tán thành ý kiến của sư phụ: "Ứng phó kiểu gì?"
"Tình cảnh hiện tại đối với hắn mà nói là tuyệt cảnh."
Lam Kỳ cũng nghe được Tiêu Y, "Ha ha, ứng phó được sao?"
"Ứng phó kiểu gì?"
"Trừ khi có người đến giúp hắn!"
"Nhưng," Lam Kỳ cố tình kéo dài giọng: "Có khả năng sao?"
Ngay cả Tiểu Hắc cũng biết rõ điều đó là không thể.
Tiêu Y nhìn chằm chằm Lam Kỳ: "Đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, sớm muộn ta giết chết ngươi."
"Ha ha," Lam Kỳ cười lạnh, ánh mắt mang theo sự hận ý: "Ngươi lo cho sư huynh của ngươi trước đi."
"Bọn chúng chết rồi, đến lượt các ngươi..."
Bá ngữ khí trầm thấp: "Chỉ sợ không còn cách nào khác."
Quản Vọng tiếp tục thở dài: "Trừ khi có thêm một vị nửa bước Tiên Đế nữa."
Tiêu Y lập tức nói với Ân Minh Ngọc: "Nhanh lên, dùng miệng quạ đen của ngươi giúp chút đi."
Ân Minh Ngọc tức điên lên: "Đến nước này rồi, ngươi còn muốn đùa ta?"
Ân Minh Ngọc rất muốn cái nắm đấm của Từ Trị ở phía xa kia giáng vào đầu Tiêu Y, hung hăng sửa cái đầu heo của Tiêu Y lại.
Hai người các ngươi đang lâm nguy sớm tối, thế mà ngươi lại đặt kỳ vọng vào ta?
Hy vọng ta cái miệng quạ đen này phát huy tác dụng?
Đầu óc kiểu gì vậy?
"Chẳng lẽ ta nói có một vị nửa bước Tiên Đế đến là sẽ đến thật sao?"
"Ta còn chẳng bằng nói đến hai vị nửa bước Tiên Đế nữa là xong..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận