Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2817: Ta là Thần Sứ? (length: 6842)

Ánh sáng lóe lên, Lữ Thiếu Khanh hiện ra thân hình.
Toàn thân Lữ Thiếu Khanh căng như dây đàn, chuẩn bị sẵn sàng xuất chiêu bất cứ lúc nào.
Nhưng khi hắn đảo mắt nhìn xung quanh, vẻ nghi hoặc lại lộ rõ trên mặt.
Xung quanh ánh nắng chan hòa, tiên khí mờ ảo, chim hót hoa nở, một khung cảnh hòa bình.
Khác hẳn với cảnh tượng luân hồi sương mù cuồn cuộn, ác quỷ gào thét, oan hồn kêu than trong tưởng tượng của hắn.
Chẳng lẽ ta đi nhầm đường rồi sao?
Lữ Thiếu Khanh cẩn thận cảm nhận, theo dao động không gian thì hắn không đi nhầm.
Đây chính là tọa độ không gian lưu lại từ Đệ Nhất Thần Điện.
Vị trí của hắn đúng là ở trên tầng trời thứ mười ba, còn ở tinh cầu nào thì hắn không rõ.
"Không lẽ không phải là ba tầng trời trên cùng chứ?"
Lữ Thiếu Khanh hơi e dè trong lòng.
Nhỡ mà đến ba tầng trời phía sau tầng thứ mười một thì hắn khóc ròng mất.
Nghe người ta nói là chớ nên đến ba tầng trời cuối cùng, nếu không sẽ chọc vào những tồn tại đáng sợ.
Tồn tại đáng sợ hơn cả Tiên Đế, nghĩ đến thôi đã thấy da đầu tê rần.
Lữ Thiếu Khanh cẩn thận quan sát xung quanh, tiên thức cũng dè dặt dò xét ra.
"Không biết Đại sư huynh chạy đi đâu mất xác rồi," Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, "Thật là cái tên không để ai bớt lo."
"Tìm được hắn nhất định phải đánh cho một trận, bắt về cho bằng được."
"Sư phụ sư nương chẳng tạo ra được con khỉ trong chốc lát, để hắn trở về hiếu kính sư phụ sư nương, tính cả phần của ta luôn. . . . ."
Lữ Thiếu Khanh hùng hổ nói, rồi tùy tiện tìm một hướng mà đi.
Ở đây, mặt trời trên đầu vô cùng rõ ràng, ánh nắng cũng ấm áp lạ thường.
Hoàn toàn trái ngược với sự âm u quỷ dị.
Nếu không nhìn thấy phía xa trên bầu trời có những đám luân hồi sương mù trôi lơ lửng như dải lụa đen, hắn đã chẳng dám chắc đây là tầng trời thứ mười ba.
Đương nhiên, nơi này là tầng trời nào thì hắn không rõ.
Tiên giới không có nhiều thông tin về tầng trời thứ mười ba, cho dù là Tinh cũng không nói nhiều cho lắm.
Lữ Thiếu Khanh đã đến đây rồi, hắn phải từ từ khai hoang mở đất.
Lữ Thiếu Khanh cẩn thận di chuyển trên mặt đất, "Không biết có phải đánh từng tầng từng tầng đi lên không."
"Mười Đại Thần Vương, không phải là mấy tên trùm canh cổng chứ?"
Vừa dò đường, vừa cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.
Tiên khí ở đây đậm đặc hơn Tiên giới phía dưới mấy phần.
Cứ như thể nơi này mới thật sự là Tiên giới.
Nhưng ở đây có một điểm kỳ lạ là, nơi này ánh nắng rực rỡ, cây cối xanh tươi tốt um, tràn đầy sức sống mùa xuân.
Nhưng lại không có bất kỳ dấu vết động vật nào hoạt động.
Ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.
Sự yên tĩnh này khiến người ta thấy đáng sợ.
Tình huống bất thường này khiến Lữ Thiếu Khanh trong lòng có chút bất an.
Sự yên tĩnh quá mức khiến hắn muốn quay đầu lại.
"Thật là phiền chết đi được."
Lữ Thiếu Khanh dứt khoát bay lên trời, tăng tốc độ lao về phía trước.
Bay liền mấy ngày sau, thần sắc Lữ Thiếu Khanh hơi động, thân ảnh hắn lóe lên rồi ẩn vào trong bầu trời.
Trước mắt hắn hiện ra một địa phương trông giống như bộ lạc.
Lều bằng da thú, nhà bằng cây cối, dày đặc chi chít, kéo dài đến tận phía xa, vô số kể.
Trong bộ lạc có người sinh sống.
Hầu hết mọi người đều mặc da thú làm quần áo.
Thân thể bọn họ cường tráng, tỏa ra khí tức hung hãn.
Khác với đám Ma tộc cao lớn, bọn họ vóc dáng to khỏe, nhưng lại không cao lớn lắm.
Lữ Thiếu Khanh lơ lửng trên không trung quan sát một lúc, quyết định xuống tiếp xúc với những người này.
Đi lâu như vậy, đến cả con kiến cũng không gặp, người bình thường đã phát điên lên rồi.
Gặp ở đây có người, chắc chắn phải tiếp xúc một phen, tìm hiểu thông tin.
"Gặp NPC rồi, xem có kích hoạt được nhiệm vụ không. . ."
Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trong nháy mắt giữa bộ lạc.
Ở đây có những công trình bằng gỗ lớn của bộ lạc.
Trong đó có một công trình ba tầng càng nổi bật.
Dù xây dựng có vẻ thô sơ, nhưng so với xung quanh, vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.
Trong phạm vi vài trăm mét không có bất kỳ công trình nào, người trong bộ lạc cũng không dám tùy tiện đến gần đây.
Lữ Thiếu Khanh đột ngột xuất hiện vô cùng dễ thấy.
"Ai?"
Vừa xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh đã bị phát hiện.
Một tiếng quát lớn vang lên.
"Sưu sưu. . ."
Trong chớp mắt, hơn chục bóng người từ bên cạnh xông tới.
Lữ Thiếu Khanh bị mười người to con bao vây ngay lập tức.
Đồng thời, bên cạnh có một đám người khác xông đến, tay không tấc sắt, tiến lui có độ, giống như một đội quân.
Lữ Thiếu Khanh đứng tại chỗ lạnh nhạt nhìn những người này.
Điều khiến hắn thấy kỳ lạ là, hắn không cảm nhận được nửa điểm dao động tiên lực.
Tiên thức quét qua, tình hình của những người này đều rõ như ban ngày.
Không một ai trên người có tiên lực, tất cả đều là người phàm.
Hay nói cách khác, những người này đều là cao thủ võ lâm, thuần túy luyện tập thân xác để trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong bộ lạc cũng không có bất kỳ dấu vết gì liên quan đến tu tiên.
Kỳ lạ!
Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình lại lạc vào một bộ lạc phàm nhân?
Người như vậy có đến bao nhiêu, Lữ Thiếu Khanh cũng không sợ, với thực lực của hắn, đứng ở đây cho những người này chém trăm năm cũng không hề hấn gì.
Lúc Lữ Thiếu Khanh dò xét người xung quanh, cửa chính của gian phòng mở ra, từ bên trong đi ra một người trung niên, "Ai đó?"
Nhưng khi nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, trung niên nhân vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Bái kiến Thần Sứ!"
Những người khác cũng nhao nhao quỳ xuống, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, tức giận đủ kiểu.
Hình như vừa sợ vừa hận cái Thần Sứ trong miệng bọn họ.
Thần Sứ?
Lữ Thiếu Khanh nhìn xung quanh, người ở đây đang quỳ trước mặt hắn.
Hai chữ Thần Sứ khiến hắn hiểu ra trong chớp mắt.
Những người này có lẽ là đồ ăn do đám Đọa Thần nuôi nhốt.
Nghĩ đến đó, Lữ Thiếu Khanh không nói gì, từng bước từng bước tiến lên, vượt qua người đàn ông kia rồi đi vào trong phòng.
Gian phòng gỗ được dựng tùy ý, thuộc kiểu kiến trúc thô sơ.
Bước vào phòng, một ông lão nằm dưới đất đập vào mắt.
Ông lão gầy trơ xương, hơi thở yếu ớt, Lữ Thiếu Khanh thoáng nhìn đã biết ông ta đã đến lúc tắt thở. . . ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận