Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2477: Mời ngươi ăn điểm đồ vật (length: 6698)

"Quỳ xuống dập đầu!"
"Không sai, sứ giả Độn Giới tới, ngươi không thể không kính!"
"Quỳ xuống, hướng hai vị sứ giả tạ tội, hướng Độn Giới tạ tội..."
"Ngươi là thứ gì? Dám bất kính với sứ giả?"
"Thu lại vẻ ngông cuồng của ngươi, không được làm càn trước mặt sứ giả Độn Giới..."
"Lữ Thiếu Khanh, ngươi là tội nhân, ngươi là tội nhân của Tề Châu!"
"Bảo ngươi xin lỗi, tại sao ngươi không làm?"
"Mau xin lỗi đi, đừng hại mọi người..."
Trên đời xưa nay không thiếu kẻ nịnh bợ.
Hạ Văn Sơn, Trình Á hai người là sứ giả Độn Giới, có quyền quyết định tu sĩ Tề Châu có thể tiến vào Độn Giới hay không.
Đối với tu sĩ Tề Châu mà nói, bọn hắn hận không thể xem Hạ Văn Sơn, Trình Á như cha mẹ mà hiếu kính.
Có người bất kính với sứ giả, trong mắt một số người là bất kính với cha mẹ của họ.
Lúc này không ra mặt, thì còn đợi đến khi nào?
Mở miệng lên án Lữ Thiếu Khanh, vuốt mông ngựa sứ giả, biết đâu được đối phương coi trọng đôi phần, từ đó được cho phép vào Độn Giới?
Lữ Thiếu Khanh là kẻ cầm đầu đóng cánh cửa Độn Giới với tu sĩ Tề Châu, vốn dĩ đã khiến nhiều người khó chịu.
Bây giờ xuất hiện vẫn thái độ phách lối như thế, còn muốn tiếp tục hại bọn họ sao?
Cho nên, rất nhiều người lên tiếng chỉ trích Lữ Thiếu Khanh.
Bọn họ không hề sợ hãi, chúng ta nhiều người như vậy ở đây, dù ngươi là Đại Thừa kỳ thì cũng làm gì được?
Cũng không thể giết hết chúng ta chứ?
Từng tiếng quát tháo, từng tiếng chửi rủa, dường như Lữ Thiếu Khanh là tên ác nhân không thể tha thứ, sống trên đời này là một sai lầm lớn.
Khóe miệng Hạ Văn Sơn, Trình Á hơi nhếch lên, không nén được sự thích thú, trong lòng cười thầm không thôi.
Lữ Thiếu Khanh xuất hiện liền trở thành mục tiêu công kích, bị tất cả tu sĩ lên án.
Quá tốt rồi.
Để hắn mất hết mặt mũi, để hắn trở thành tội nhân trong mắt tu sĩ Tề Châu.
Hạng Ngọc Thần, Ngu Sưởng, Thiều Thừa cùng các cao tầng Lăng Tiêu phái thì vô cùng lo lắng.
Lữ Thiếu Khanh vừa ra mặt đã phải chịu áp lực lớn nhất.
Đối mặt với quần chúng tu sĩ hăng hái như vậy, hắn sẽ làm gì?
Mọi người đều nghĩ đến vấn đề này.
Xin lỗi sao?
Nếu xin lỗi, mặt mũi của hắn sẽ mất hết, không còn mặt mũi nào ra ngoài, sau này chỉ có thể ở nhà làm kẻ ở ẩn.
Không xin lỗi?
Không xin lỗi thì hắn có thể làm gì?
Lữ Thiếu Khanh đứng yên tại chỗ, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, không thấy chút tức giận nào, dường như những lời mắng chửi của các tu sĩ không phải nhắm vào hắn.
Đợi đến khi các tu sĩ chửi mắng gần xong, Lữ Thiếu Khanh vươn vai một cái, hỏi, "Mấy người mắng xong chưa?"
Ý gì?
Còn muốn chúng ta tiếp tục mắng sao?
Rất nhiều tu sĩ ngơ ngác.
Tên này bị mắng mà không tức giận sao?
Có bị sao không vậy?
Trình Á nở nụ cười trêu tức, "Ha ha..."
"Nhiều người mắng ngươi như vậy, ngươi khó xử quá nhỉ?"
Nhiều người như thế, ngươi có thể làm gì họ?
Dám giết hết sao?
Giết hết cũng không sao, Hạ Văn Sơn hơi ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Hừ, ngươi giết người của Độn Giới ta, ngươi tưởng Độn Giới dễ bắt nạt sao?
Chỉ một kế nhỏ cũng khiến ngươi khó xử.
Đây chỉ là tiền lãi, sau này còn thời gian để từ từ tính sổ với ngươi.
Hạ Văn Sơn và Trình Á hai người đã chuyển sang trạng thái xem kịch vui.
Xem Lữ Thiếu Khanh làm thế nào.
Xem lông mày Lữ Thiếu Khanh khẽ nhíu lại, có vẻ rất khó xử.
Trình Á cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, rất muốn cười ha hả, nàng truyền âm cho Hạ Văn Sơn, "Thật là hả dạ."
"Tiến thoái lưỡng nan, đúng là tình cảnh của hắn bây giờ, khiến người ta hả hê."
Trình Á run nhẹ cả người, quá kích động.
Tình cảnh này mà không tìm người ta trút bầu tâm sự thì nàng sợ mình nghẹn phát điên mất.
Hạ Văn Sơn cười càng thêm vui vẻ, gật đầu, truyền âm nói, "Không sai, đơn giản là quá sảng khoái."
"Nếu Phi Văn Tinh Quân thấy cảnh này, chắc chắn sẽ rất vui, coi như chúng ta hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của Phi Văn Tinh Quân."
Trình Á nheo mắt lại, trở về có thể báo cáo kết quả tốt đẹp, chắc chắn sẽ khiến Phi Văn Tinh Quân coi trọng nàng hơn đôi phần.
Khi nàng vừa định nói thêm gì đó thì đột nhiên cảm thấy có gì đó ở trước mắt, nàng ngẩng đầu lên, thấy Lữ Thiếu Khanh không biết đã đứng trước mặt nàng và Hạ Văn Sơn từ lúc nào.
"Ngươi muốn làm gì?" Trình Á lập tức biến sắc, khó chịu hỏi.
Trong lòng căng thẳng cảnh giác, nhưng cũng không lo lắng Lữ Thiếu Khanh sẽ giết mình.
Trong lòng có tự tin, cho nên không hề sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh cười nói, "Bọn họ mắng ta, đương nhiên ta phải đáp lại chút mới được, nếu không cứ tiếp tục mắng thì ta sẽ khóc mất."
Ngươi sẽ khóc?
Trình Á đầu tiên là ngơ ra, sau đó lại càng thêm khinh thường, hèn nhát.
Nàng cười lạnh, "Cho nên, ngươi muốn xin lỗi hai người bọn ta?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Không phải, mà là định mời ngươi ăn chút đồ."
"Ăn gì?" Trình Á vẻ mặt ghét bỏ, "Đồ rác rưởi bên ngoài, có gì ngon chứ?"
Hạ Văn Sơn nói, "Cho dù là tiên trân mỹ vị cũng vô dụng."
Trình Á gật đầu, "Không sai, ngươi có thể có đồ tốt gì?"
"Độn Giới ta cái gì không có?"
"Cái này thì sao?" Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên vung một quyền đánh ra, hổ hổ sinh phong, không gian trong nháy mắt sụp đổ.
Không gian sụp đổ giống như lỗ đen, phát ra lực hút cực lớn khống chế chặt lấy Trình Á.
Dù Trình Á đã phòng bị kỹ càng cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đột ngột ra tay.
Không kịp trở tay, trực tiếp bị một quyền của Lữ Thiếu Khanh đánh trúng mặt.
"Phụt!"
Hạ Văn Sơn bên cạnh có thể thấy rõ mặt của Trình Á lõm hẳn vào.
"A!"
Tiếng kêu bén nhọn, thê lương vang vọng giữa trời đất, làm cho mọi người kinh hãi ngây người.
Lữ Thiếu Khanh thu nắm đấm lại, lại lần nữa vung ra.
Trình Á căn bản không kịp phản ứng, lại bị ăn một quyền.
Lần này lực lượng lớn hơn, đánh trúng nàng như một sao băng lao xuống mặt đất, đập vào một hố sâu hoắm, làm bụi mù bay đầy trời.
"Nắm đấm nồi đất lớn, ngươi nếm thử chưa?" Lữ Thiếu Khanh xông thiên hạ, một quyền giáng xuống.
Đất đá vỡ vụn, thân thể Trình Á hiện ra.
Nàng quỳ trên mặt đất, đau đớn ôm mặt.
"Nghĩ rằng Độn Giới không có nắm đấm mạnh như vậy sao? Nắm đấm Long Dương giới các ngươi khác gì với đám nương môn?"
"Vẫn là nắm đấm của ta ngon hơn!"
"Đến đi, đừng khách sáo, ăn tiếp đi, không đủ thì cứ nói..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận