Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1830

Chương 1830
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh thở phì phò tiến vào trong khoang thuyền, Kha Hồng từ đầu tới giờ vẫn còn đang hừ lạnh liên tục, bên trong truyền ra oán khí nồng đậm.
Nhưng về sau không biết Lữ Thiếu Khanh ở trong nói gì mà oán khí biến mất, Lữ Thiếu Khanh cũng đắc ý dào dạt mà cười cười đi ra.
“Hắc hắc.” Sau khi đi ra, Lữ Thiếu Khanh đắc ý nói với Kế Ngôn: “Tiểu tử, huynh chơi với ta, còn non lắm.”
Tiêu Y lập tức lại gần: “Nhị sư huynh, huynh cầu xin tổ sư tha thứ rồi à?”
“Phì!” Lữ Thiếu Khanh cốc Tiêu Y một cái: “Có biết nói chuyện hay không vậy?”
“Ta cần phải cầu xin tha thứ sao?”
Bảo bảo hiếu kỳ tiếp tục đặt câu hỏi: “Huynh nói gì với tổ sư vậy?”
“Ta nói khi nào đó sẽ dẫn tổ sư đi uống hoa tửu, muội tin không? A, đến lúc đó nhớ kêu cả cha muội.”
Tiêu Y trừng to mắt, dẫn tổ sư uống hoa tửu?
Vậy mà Nhị sư huynh cũng nghĩ ra được?
Nhưng Doãn Kỳ bên cạnh lập tức khinh bỉ: “Khoác lác, ngươi thử một chút xem? Chưởng môn sẽ lập tức đập chết ngươi.”
Tiêu Y cũng kịp phản ứng, không sai, tổ sư cũng không phải đồ háo sắc, uống hoa tửu khẳng định là Nhị sư huynh gạt người.
“Nhị sư huynh, huynh gạt ta.”
Rất nhanh, nhóm Lữ Thiếu Khanh đã về tới Lăng Tiêu Phái.
Sau khi trở về, Kha Hồng một bước phóng ra, lưu lại một âm thanh: “Tiểu tử, nhớ kỹ như lời ngươi nói.”
Tiêu Y một lần nữa kéo áo Lữ Thiếu Khanh hiếu kì hỏi: “Nhị sư huynh, rốt cuộc huynh nói gì với tổ sư vậy?”
Hiếu kì chết rồi, Nhị sư huynh quá đáng ghét.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc nói: “Đã nói rồi mà, đưa tổ sư đi uống hoa tửu.”
“Khoác lác!” Câu nói này, Tiêu Y một trăm lần không tin.
Đưa tổ sư đi uống hoa tửu? Huynh coi ta là kẻ ngốc à?
Đúng như Doãn Kỳ sư tỷ nói, huynh dám đưa tổ sư đi uống hoa tửu, chưởng môn nhất định phải đập chết huynh.
Tiêu Y u oán nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, một bước phóng ra, trở về Thiên Ngự Phong.
Kế Ngôn trở về, thân là Đại sư huynh, hơn hai mươi năm không thò đầu ra, lần này trở về dĩ nhiên phải lộ diện một chút, xử lý một vài chuyện của môn phái.
Tiêu Y thì bị Kế Ngôn đuổi đến nơi bế quan tu luyện, đồng thời hạ tử lệnh, không đột phá một tiểu cảnh giới không cho phép xuất quan.
Tiêu Y độ kiếp trở thành Hóa Thần đến bây giờ đã qua thời gian hơn một năm, là thời điểm phải tiến thêm một bước rồi.
Đợi tới khi Tiêu Y xuất quan thì đã hơn một tháng, sau khi ra ngoài nàng lập tức đi tìm Kế Ngôn.
Hoàn thành nhiệm vụ của Kế Ngôn, Tiêu Y được cho phép ra ngoài thả lỏng.
Thả lỏng à, dĩ nhiên phải tìm Lữ Thiếu Khanh, đi theo Nhị sư huynh mới thoải mái.
Nhưng mà Tiêu Y đến nơi ở của Lữ Thiếu Khanh thì mới phát hiện Lữ Thiếu Khanh không biết chạy đi đâu rồi.
“Kì quái, Nhị sư huynh đi nơi nào rồi?” Tiêu Y đến hỏi Thái Mân, Thái Mân lắc đầu, nàng ta hiện tại mặc dù là đệ tử Thiên Ngự Phong, nhưng mà hành tung của loại thân truyền đệ tử như Lữ Thiếu Khanh này sao nàng ta có thể biết.
Tiêu Y đi đến chỗ cây ngô đồng, tiểu Hắc đang nằm trên cây ngô đồng ngủ, bên cạnh là một bầy chim chóc chân chó đang lẳng lặng hộ vệ.
Trước đó tiểu Hắc ngăn giúp Tiêu Y bọn họ khi pháp khí của Long Kiện tự bạo nên cũng bị thương nhẹ, trở nên thích ngủ.
Biết tiểu Hắc đang ngủ dưỡng thương, Tiêu Y không quấy rầy tiểu Hắc, đang chuẩn bị lén lút rời đi.
Tiểu Hắc bỗng nhiên mở to mắt, thân thể lắc một cái biến thành nha đầu mập mạp, nhào tới: “Hắc hắc, sư thúc!”
Tiêu Y vội vàng ôm lấy tiểu Hắc, nhéo nhéo gương mặt mập mạp của nó rồi mới hỏi: “Nhị sư huynh đi đâu rồi?”
Tiểu Hắc nghiêng đầu lắc đầu: “Không biết, ba ba bảo ta ngủ ở đây, nói nơi ba ba đi không thích hợp với trẻ con.”
Không thích hợp với trẻ con?
Không thể nào?
Tiêu Y ngạc nhiên, trong lòng sinh ra một cái ý niệm, không phải Nhị sư huynh đi uống hoa tửu thật đấy chứ?
Bên này tiểu Hắc rất hiếu kì hỏi: “Sư thúc, cái gì gọi là không thích hợp với trẻ em?”
Tiêu Y khôngtrả lời vấn đề này, mà là từ từ chạy đi tìm Kế Ngôn.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh đi uống hoa tửu sao?”
Kế Ngôn đang ngồi trên nóc nhà gỗ, chung quanh lơ lửng vô số kiếm ý, như hộ vệ trung thành.
Cũng chỉ là Tiêu Y, nếu không người khác đừng mơ tới gần nơi này.
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Muội có thời giann quan tâm chuyện đó chẳng bằng nghiêm túc tu luyện đi.”
“Đệ ấy làm việc, đến phiên muội quan tâm sao?”
Tiêu Y vội vàng rụt lại đầu, nhượng bộ lui binh.
Được rồi, không có được đáp án, mình đi tìm.
Tiêu Y nhìn về phía tiểu Hắc đang cưỡi trên người đại Bạch: “Tiểu Hắc, con có thể tìm được Nhị sư huynh không?”
Tiểu Hắc đắc ý vuốt vuốt cái mũi của mình, nhíu nhíu mấy cái như chó con: “Đương nhiên, mũi con thính lắm đấy.”
“Được, chúng ta đi tìm ba ba của con!”
“Được!” Tiểu Hắc cao hứng quơ hai tay, hô to một tiếng: “Đại Bạch, chúng ta đi!”
Đại Bạch chở tiểu Hắc đằng không bay lên.
Tiêu Y mang theo hai con linh sủng đi ra ngoài, vừa ra cửa không bao lâu, liền gặp chưởng môn từ đằng xa đi tới.
“A, chưởng môn!”
Ngu Sưởng nhìn thấy Tiêu Y, trên gương mặt vốn nghiêm túc lộ ra nụ cười ôn nhu, như là từ phụ nhìn thấy nữ nhi ngoan của mình: “Tiểu Y nha đầu, con định đi đâu?”
Tiêu Y mặc dù nói không bằng Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh, nhưng ở Lăng Tiêu phái cũng là thiên phú tuyệt tuyệt, thực lực tăng trưởng phi tốc.
Đệ tử thiên tài mà, ai không là bảo bối của chưởng môn?
Đương nhiên, ngoại trừ tiểu khốn kiếp kia.”
“Đi tìm Nhị sư huynh ạ.” Tiêu Y thành thật trả lời.
Trước mặt chưởng môn, nàng ít nhiều cũng có chút câu nệ.
Dù sao, chưởng môn nhìn cũng giống một người nghiêm khắc.
“Tên kia không ở Thiên Ngự Phong?” Ngu Sưởng sắc mặt cổ quái: “Đi đâu rồi?”
“Không biết ạ, con đang muốn đi tìm huynh ấy.” Tiêu Y tiếp tục thành thật trả lời.
“Đi, ta và con cùng đi.” Ngu Sưởng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp quay đầu: “Lần này ta đến là cũng muốn tìm hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận