Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2106

Chương 2106Chương 2106
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lữ Thiếu Khanh lúc này trợn mắt nhìn: “Huynh có ý gì? Đang khen ta sao?”
“Huynh là người chẳng có tỉnh thần trách nhiệm, huynh mau đi làm chưởng môn của huynh đi.”
“Mỗi tháng cho sư đệ chưởng môn ta một trăm hay vài chục vạn linh thạch phúc lợi môn phái là được rồi.”
Kế Ngôn không hề có chút hứng thú: “Không thể nào.” Hắn ta mới không thèm đi làm chưởng môn, làm nhiều việc nhiều, hắn ta còn cần tu luyện nữa không?
Nhưng mà, Kế Ngôn cũng cảm thấy hiếu kì: “Chưởng môn bọn họ vì sao đột nhiên muốn thoái vị?”
“Huynh làm chưởng môn chẳng phải sẽ biết ngay sao?” Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, duõi lưng một cái.
“Nín đi!”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Được, ta đi, ta về đi ngủ.” Bạch quang trong tay Kế Ngôn lóe lên, Vô Khâu kiếm xuất hiện trong tay, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Đánh với ta một trận!” Lữ Thiếu Khanh trực tiếp quay đầu đi, một bước rời khỏi nơi này: “Ta có điên mới đánh nhau với huynh.” “Đóng kịch với huynh, huynh tưởng là thật đấy à?”
Kế Ngôn cười lạnh, trường kiếm đâm ra.
Giống như thanh trường kiếm quấy vào mặt nước, tạo ra gợn sóng trong không khí, ba động vô hình khuếch tán trong hư không.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng từ trong hư không lui ra ngoài, chửi ầm lên với Kế Ngôn: “Hóa ra huynh có bệnh.”
“Có phải muốn ăn đòn không?”
Kế Ngôn gật đầu: “Không sai, nhưng mà là ta muốn cho đệ ăn đòn.”
Sau khi nói xong, một lần nữa đâm ra một kiếm.
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảm giác được không gian bên cạnh mình hóa thành hư vô. Quy tắc chung quanh bị Kế Ngôn chặt đứt.
Vô số đệ tử Lăng Tiêu Phái đột nhiên cảm nhận được, nhao nhao ngẩng đầu nhìn xem.
Chỉ thấy cao cao trên bầu trời như bị thiếu mất một khối, xuất hiện một cửa hang hư VÔ.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Chậc, sao ta cảm thấy, rất nguy hiểm vậy!”
“Trời ạ, trời sập rồi sao?” Đông đảo đệ tử nghị luận ầm ĩ, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện qì.
Giọng Thiều Thừa từ đằng xa truyền đến: “Hai người các ngươi đánh nhau ở chỗ này, muốn hủy Lăng Tiêu Phái sao?”
Lữ Thiếu Khanh từ trong không gian lách ra, hô hào: “Sư phụ, người xem, là Đại sư huynh đang khi dễ con, mau mau tới thu thập huynh ấy.” Kế Ngôn lạnh lùng đâm tới một kiếm: “Ra xa chiến một trận đi!”
Không gian chung quanh giống như thuấn di, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trên bầu trời cách xa Lăng Tiêu Phái ngàn vạn dặm.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh mắng hai câu, ánh mắt nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Huynh sắp đột phá?” Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đã hai năm rưỡi rồi, đúng là Kế Ngôn nên đột phá rồi.
Kế Ngôn tự tin cười một tiếng: “Thu thập đệ một trận, ta càng tự tin sẽ có thể đột phá.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, nổi trận lôi đình: “Trừng trị ta? Huynh không thử soi mặt mình vào nước tiểu xem, đến đây, đến đây, hôm nay ta sẽ cho huynh biết thế nào gọi là nghĩ hay lắm.
“VùiI”
Vô số cương phong tiêu tán như mây khói.
Kiếm ý sắc bén, trời đất như giăng đầy trường kiếm lấp lóe hàn quang, kinh thiên động địa.
Kiếm ý dữ dằn như đám lửa bốc cháy, lửa nóng hừng hực, hủy thiên diệt địa.
Kế Ngôn một kiếm vung ra, bầu trời xuất hiện vết rách ngàn vạn dặm, trời đất như bị cắt ra Vậy.
Lữ Thiếu Khanh đâm ra một kiếm đâm ra, bầu trời cuốn lên liệt diêm phong bạo, vô số lửa cháy như tiên hỏa thiêu đốt thế giới này. Hai người chiến đấu trên không trung xa xôi, nhưng dưới mặt đất cũng bị tác động đến.
Mặt đất như địa long xoay người, từng vết rách lan tràn. Sức mạnh đáng sợ xé rách đại địa, nham tương cuồn cuộn ùn ùn lao ra như một bức tranh ngày tận thế.
Các thượng tầng Lăng Tiêu Phái theo đến thấy cảnh tượng kinh khủng do hai người giao thủ tạo thành sắc mặt nghiêm túc không thôi. Trong số mấy người bọn hắn cũng chỉ có Kha Hồng là Luyện Hư kỳ, tất cả những người khác đầu là Hóa Thần kỳ.
Cảm nhận được sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, mấy trưởng bối Ngu Sưởng, Thiều Thừa sinh ra cảm giác cỗ sóng trước sắp chết trên bờ cát.
Hậu bối quá mạnh, các trưởng bối áp lực như núi. Ngay cả người làm tổ sư như Kha Hồng cũng thấy rất phiền muộn.
Mới ngàn năm, giờ hậu bối đã mạnh như vậy sao?
Ngàn năm trước đó, đừng nói Luyện Hư kỳ, người ở lứa tuổi như Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn có thể bước vào Nguyên Anh đầu tính là thiên tài rồi.
Ngăn chặn những quái vật kia, thiên đạo hồi báo cho Lăng Tiêu Phái phong phú vậy sao?
Ngay lập tức cho Lăng Tiêu Phái hai yêu nghiệt tuyệt thế. Quả nhiên, người tốt có hảo báo.
Đám người đồng thời cũng rất tò mò.
Hai người đều mạnh như vậy, rốt cuộc ai hơn ai một bậc đầy?
Vấn đề này, ngay cả Thiều Thừa cũng khó có thể trả lời, ông ta lắc đầu: “Hai người bọn họ không phận thắng bại, sàn sàn nhau.”
Nếu đánh chính diện, có lẽ Kế Ngôn sẽ mạnh hơn.
Nhưng dính đến chút bàng môn tà đạo, Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn một bậc.
Tuy nhiên cả hai đồ đệ đầu mạnh như vậy, trong lòng Thiều Thừa rất đắc ý cùng tự ngạo: “Hai người bọn họ đầu cho rằng đối phương không hề yếu hơn mình.” “Cả hai đầu lấy đối phương làm mục tiêu, không ngừng thúc giục mình, để mình trở nên mạnh hơn.”
Đối với lời này của Thiều Thừa, Tiêu Sấm không đồng ý: “Đệ nói Kế Ngôn không ngừng thúc giục mình, ta tin, nhưng tiểu tử Thiếu Khanh kia, ta không tin đâu.”
“Hắn là bị Kế Ngôn thúc giục chứ?”
Đám người gật đầu, lời này nói rất đúng.
Lữ Thiếu Khanh lười chừng nào, mấy người bọn hắn biết rất rõ. Tỉ Dao nhìn hai người chiến đấu có qua có lại, không kìm được nói: “Bọn hắn nói ra đánh một trận, không phải là cố ý mượn cơ hội bỏ chạy?” Tiêu Y cười hắc hắc, sư muội tố tội lên sàn, nàng nói với Tỉ Dao: “Dao sư bá, Nhị sử huynh chắc chắn là muốn mượn cơ hội bỏ chạy, không muốn đánh nhau.”
“Đại sư huynh ấy à, bỏ chạy theo, nhưng đánh nhau thì huynh ấy rất muốn.”
“Có cơ hội tốt như vậy, Đại sư huynh chắc chắn không muốn bỏ qua.” Thiều Thừa đã không cảm thấy kinh ngạc, hai sư huynh đệ thường xuyên đánh nhau, ông đã thành thói quen rồi. “Bọn hắn đánh nhau một chút là không đánh nữa đầu, yên tâm đi.”
Vừa mới nói xong, nơi xa truyền đến một tiếng gầm thét Lữ Thiếu Khanh: “Móa, huynh làm thật à?”
Giọng nói lạnh lẽo của Kế Ngôn truyền đến: “Không tung ra thực lực thật sự, đệ chờ bị ta thu thập đi.”
“Chả lẽ lại sợ huynh?” Lữ Thiếu Khanh gầm thét một tiếng: “Xem Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật của ta đây!” Đại hỏa cầu từ trên trời ầm âm giáng xuống.
Như mặt trời rớt xuống, không gian chung quanh vặn vẹo, dưới nhiệt độ đáng sợ, dường như ngay cả không gian cũng bị tan rã.
Nhiệt độ nóng bỏng, uy áp đáng sợ khiến sắc mặt đám người Ngu Sưởng biến đổi. “Mạnh quái!”
T¡ Dao không kìm được nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận