Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1702

Chương 1702Chương 1702
Doãn Kỳ hết sức bất mãn với Lữ Thiếu Khanh: "Thế nào gọi là động một chút lại chém người, ta là loại người này sao?"
"Người ta muốn chém đều đáng chết."
Lữ Thiếu Khanh không vui: "Dựa theo ý này của ngươi, ta cũng là người đáng chết?"
"Không sai, ngươi là tên gian tế tiềm ẩn"
Sau khi tiến vào Hoàng thành, người ở đây âm thanh huyên náo, phần lớn mọi người đều vui vẻ bừng bừng, như gặp được chuyện vui gì.
Doãn Kỳ nghi hoặc: "Cao hứng như vậy, chẳng lẽ ma tộc lui binh rồi?" Sau đó, nàng tiện tay kéo một người đến hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Bên này tu sĩ bị giữ lại vốn định giận dữ, nhưng nhìn thấy Doãn Kỳ là một mỹ nữ như thế thì lửa giận biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ ngực của Doãn Kỳ, trả lời theo bản năng: "Người Trung Châu sắp to, không đúng, sắp, sắp đến."
Ánh mắt trư ca khiến giận tím mặt, làm sao những nam nhân này đều giống nhau vậy?
Không thể học Đại sư huynh sao?
Ít nhất cũng phải học tên bên cạnh †a, mặc dù hắn đáng ghét nhưng ít ra không có loại ánh mắt khiến người ta buồn nôn này.
"Đi chết đi!"
Doãn Kỳ không crút kiếm, mà là một quyền đập bay tên tu sĩ này. "Khốn kiếp đáng ghét!"
Doãn Kỳ tức giận đến mức ngực run rẩy, lập tức tựa như nam châm thu hút ánh mắt của người chung quanh, cho dù là nữ tu sĩ, cũng bị Doãn Kỳ hấp dẫn.
Bị ánh mắt chung quanh nhìn chăm chú, Doãn Kỳ càng nổi giận hơn: "Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn, ta móc mắt các ngươi!"
"Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Lữ Thiếu Khanh vội vàng lên tiếng, đứng ở trước mặt Doãn Kỳ, khẽ hừ một tiếng.
Tiếng như kinh lôi, vang lên bên tai mọi người, tu sĩ nơi này phần lớn không mạnh, sau khi ý thức được người trước mắt không dễ chọc liền vội vàng quay đầu đi.
Tu sĩ vừa rồi bị Doãn Kỳ đánh một quyền vốn muốn lấy lại danh dự, nhưng một tiếng hừ lạnh này của Lữ Thiếu Khanh khiến hắn ta lập tức cụp đuôi trốn đi.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng đem Doãn Kỳ rời khỏi nơi này, sau khi đi được một đoạn, Lữ Thiếu Khanh phê bình Doãn Kỳ: "Ngươi nhìn xem, ban nãy vừa nói ngươi phải thu liễm tính tình, ngươi thì hay rồi, hỏi thăm vài câu cũng đánh người ta."
"Cái tính nóng nảy này của ngươi cần phải sửa một chút."
Doãn Kỳ hừ một tiếng, không phục lắm: "Sửa cái gì mà sửa."
"Mấy tên nam nhân đáng ghét này nên chém chết hết!"
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài.
Dáng dấp Doãn Kỳ như vậy đã tự mang theo vòng sáng hấp dẫn, nhưng tính cách Doãn Kỳ lại quá nóng nảy, một lời không hợp liền muốn động thủ. Đối với cái này, Lữ Thiếu Khanh cũng lười nhiều lời, dẫn đầu dạo bước về phía trước: "Đi thôi!"
Lữ Thiếu Khanh dự định ở chỗ này đi dạo phố, nhưng chưa đi bao xa, bỗng nhiên nơi xa có một đám người khí tức cường đại chen chúc giữa đông đảo tu sĩ đi về phía cửa thành.
Từ tiếng kinh hô bên cạnh, Lữ Thiếu Khanh biết thân phận của những người này.
Có đại lão các thế lực lớn, có gia chủ gia tộc, có chưởng môn môn phái.
Lữ Thiếu Khanh cùng Doãn Kỳ đứng ở một bên, nhàn nhạt nhìn bọn hắn đi qua.
Nhưng vì Doãn Kỳ có vòng sáng, cho dù là đại lão thế lực cũng không kìm được nhìn nhiều vài lần.
Bỗng nhiên, có người ngạc nhiên hô một tiếng: "Lữ, Lữ công tử!"
Giọng nói tràn đầy kinh hỉ, cũng rất lớn, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Một nữ nhân mỹ lệ thành thục xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh, trên mặt nở nụ cười xán lạn như đóa hoa nở rực, mỹ lệ làm rung động lòng người khiến ánh mắt rất nhiều người rời khỏi người Doãn Kỳ nhìn lên người nàng.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, không ngờ gặp gỡ người quen ở nơi này.
Nhan Hồng Vũ!
So với trước kia, Nhan Hồng Vũ lớn lên khá nhiều, bớt đi cảm giác thiếu nữ ngây ngô, nhiều thêm vài phần thành thục.
Giống như một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp, sau vài năm lăn lộn trong xã hội cuối cùng đã không thể tìm lại dáng vẻ lúc tốt nghiệp trước kia. Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: "Đã lâu không gặp!"
"Xem ra, ngươi sống không tệ lắm."
Nhan Hồng Vũ ban nãy đi cùng với các đại lão thế lực, Lữ Thiếu Khanh suy đoán, Nhan Hồng Vũ hẳn đã xây dựng lại phong quang cho Nhan gia.
"Nhan gia chủ, hắn là ai? Hẳn là tiểu tình lang của ngươi? Ha ha."
Cách đó không xa, một nam nhân mặt đầy râu cười ha ha, lời này cũng khiến không ít người nhao nhao cười theo.
"Tình lang nhỏ như vậy, trẻ trung quá."
"Đúng vậy, chẳng trách cự tuyệt tất cả mọi người, hóa ra đã sớm nuôi một tiểu bạch kiểm."
"Tiểu bạch kiểm lợi hại chỗ nào?" "Ha ha, hiểu rồi, hiểu rồi."
Nhan Hồng Vũ là mỹ nhân nổi tiếng Đông Châu, những năm gần đây dưới sự trợ giúp của Ngọc Đỉnh phái, Nhan Hồng Vũ đã xây dựng lại vinh quang Nhan gia, hơn nữa còn chiếm đoạt Ngân Nguyệt tông, cứ điểm của Phong Lôi giáo, thực lực vượt xa Nhan gia ngày xưa.
Không biết bao nhiêu người, bao nhiêu thế lực muốn cưới Nhan Hồng Vũ về, như vậy có thể có không một Nhan gia.
Nhưng Nhan Hồng Vũ từ chối bất kỳ ai theo đuổi, bình thường cũng dùng gương mặt lạnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Hiện tại, Nhan Hồng Vũ lại nở nụ cười xinh đẹp với một tiểu bạch kiểm khiến không ít người bất mãn.
Cấp bậc gì, loại tiểu bạch kiểm này cũng có thể so với bọn hắn sao?
Cộng thêm bên cạnh Lữ Thiếu Khanh còn có mỹ nữ như Doãn Kỳ đứng cùng, ghen ghét càng làm cho bọn hắn đỏ tròng mắt.
May nơi này là Hoàng thành, trước mắt bao người, nếu không chắc chắn có người sẽ thành, trước mắt bao người,
Nhan Hồng Vũ không trả lời nam nhân mặt râu kia mà hơi hành lễ với mọi người: "Chư vị, ngại quá, ta gặp một vị cố nhân, không thể cùng mọi người đi nghênh đón khách quý học viện Trung Châu được."
"Cái gì?"
Lời của Nhan Hồng Vũ khiến các đại lão đông đảo thế lực kinh hãi.
"Nhan gia chủ, ngươi phải hiểu bản thân đang làm gì." "Vì một tiểu bạch kiểm mà khinh thị khách quý Trung Châu, Nhan gia kiêu ngạo thật đấy!"
"Nhan gia, cuồng vọng."
"Nữ nhân, tóc dài kiến thức ngắn, vì tình lang mà không để ý đại cục."
"Nhan gia chủ, ngươi tốt nhất nghĩ lại đi!"
Vô luận là thuyết phục, hay là trào phúng, Nhan Hồng Vũ tâm ý đã quyết, trong ánh mắt khinh thường, ngạc nhiên, nụ cười lạnh của mọi người mang theo Lữ Thiếu Khanh đến nơi ở của mình.
Trên đường, Doãn Kỳ thở phì phò nói: "Đáng ghét, đám đáng ghét, đúng là đáng ghét đến cực điểm."
Nàng ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi bị dạng người này cười mà ngươi còn có thể nhịn sao?" "Tát chết bọn hắn!"
Thân là Luyện Hư kỳ, một cái tát đánh ra, ngay cả Hóa Thần cũng thành cặn bã chứ đừng nói đến những Nguyên Anh kỳ kia, thậm chí còn có cả Kết Đan kỳ.
"Nói rồi mà vẫn thế à? Ngươi có thể học ta rộng lượng một chút được không." Chương 1703
"Rộng lượng?" Doãn Kỳ vui cười: "Chưởng môn nói rồi, kẻ hẹp hòi nhất trong môn phái chính là ngươi."
Lữ Thiếu Khanh ôm ngực, vô cùng tổn thương: "Rốt cuộc chưởng môn còn nói xấu ta nhiều chừng nào vậy?"
"Rõ ràng người hẹp hòi nhất môn phái là ông ấy, cả ngày đối nghịch với ta, kết quả còn nói là ta hẹp hòi nhất?"
"Không thể nhịn, sau khi trở về, ta chết cứng ở Thiên Ngự Phong, đánh chết cũng không xuống núi nữa."
Sau khi tới nơi dừng chân của Nhan Hồng Vũ ở Hoàng thành, Nhan Hồng Vũ chiêu đãi Lữ Thiếu Khanh ở trong tiểu viện.
"Lữ công tử, từ biệt nhiều năm, không ngờ có thể gặp lại công tử ở đây."
Dừng một chút, nàng ta theo bản năng hỏi: "Lữ công tử, Kế, Kế Ngôn công tử vẫn ổn chứ?"
Lỗ tai Doãn Kỳ bên cạnh lập tức dựng thẳng lên, nữ nhân này quen biết Đại sư huynh?
Nhìn dáng vẻ, không bình thường.
"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Lữ Thiếu Khanh nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thâm thúy khiến sắc mặt Nhan Hồng Vũ hơi đỏ lên.
Kế Ngôn để lại cho nàng ta ấn tượng sâu sắc.
Bóng dáng áo trăng đã sớm khắc sâu vào trong nội tâm nàng ta.
Theo thời gian trôi qua, chẳng những không biến mất mà ngược lại càng khắc rõ ràng hơn. Nàng ta thích Kế Ngôn, nhưng loại chuyện này hoàng hoa đại khuê nữ như nàng ta không thể nói thành lời.
Nàng ta cúi đầu, trên mặt nóng lên, tựa như một tiểu cô nương thẹn thùng, đầu óc hỗn độn, nữa ngày không sắp xếp được một câu nói hoàn chỉnh.
Nếu như người quen Nhan Hồng Vũ nhìn thấy chắc chắn sẽ giật nảy mình, đây là gia chủ Nhan gia lôi lệ phong hành, làm việc quyết đoán sao?
Doãn Kỳ ở bên cạnh nhìn, ánh mắt càng trở nên bất thiện.
Nữ nhân này, muốn làm gì?
Nhan Hồng Vũ xấu hổ một hồi lâu mới mở miệng: "Kế Ngôn công tử là ân nhân cứu mạng của ta, ta vẫn muốn tìm cơ hội cảm tạ hắn trực tiếp."
"Chỉ là một mực không có cơ hội." "Chậm đã." Lữ Thiếu Khanh thuận thế đưa ra một vấn đề: "Tên của chúng ta ngươi biết được từ đâu? Trước đó chúng †a dùng tên giả mà?"
Nhắc đến chuyện này, Nhan Hồng Vũ lập tức trở nên u oán, trong đôi mắt lập tức ngập nước.
"Lữ công tử, các ngươi lừa gạt ta thật cay đắng, nếu không có Mạnh cô nương, ta vĩnh viễn sẽ không thể biết tên của các ngươi."
Cho dù qua lâu như vậy, Nhan Hồng Vũ vẫn u oán không thôi.
Mọi người trên đường đi cũng coi như là chung hoạn nạn, thế mà ngay cả cái tên cũng không nói cho nàng ta.
Nếu không phải sau này nàng ta quen biết Mạnh Tiêu, biết được tên của hai người Lữ Thiếu Khanh từ miệng Mạnh Tiêu e nàng ta sẽ bị giấu diếm cả một đời.
Lữ Thiếu Khanh hiểu ra, sau đó khinh bỉ nha đầu Mạnh Tiêu này: "Vãi, dám bán đứng ta, thật đáng ghét."
Nhan Hồng Vũ càng thêm u oán: "Công tử, hẳn là ngươi cảm thấy tỷ đệ ta không xứng làm băng hữu với các ngươi đúng không?”
"Cho nên mới sẽ dùng tên giả lừa gạt chúng ta."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không phải nguyên nhân này, chủ yếu là nói ra dài dòng lắm."
Lúc ấy xuất hành rất nguy hiểm, không dùng tên giả sẽ chết rất thê thảm.
Nhan Hồng Vũ vểnh tai, nhưng mà đợi nửa ngày cũng không thấy đoạn sau, lập tức càng thêm u oán.
U oán sâu đậm khiến Lữ Thiếu Khanh muốn tránh xa một chút, kết quả là, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: "Ngươi muốn gặp đại sư huynh của ta, không chừng lần này huynh ấy sẽ đi cùng nhóm học sinh học viện Trung Châu đấy, ngươi không đi đón à?"
Nhan Hồng Vũ lại khẽ lắc đầu: "Tại Hoàng thành này, người có thân phận lớn hơn ta cũng đi, ta có đi chưa chắc đã có thể nhìn thấy Kế Ngôn công tử"
"Huống chi, Kế Ngôn công tử, lần này không nhất định sẽ đến nơi này."
"Vì sao?" Doãn Kỳ không kìm được đặt câu hỏi: "Sao ngươi cứ thế xác định Đại sư huynh sẽ không tới nơi này?"
Ngươi là ai?
Ngươi tưởng ngươi là con giun trong bụng Đại sư huynh sao?
Ngươi nói không tới đây là không tới đây à? Nhan Hồng Vũ mỉm cười, sắc đỏ trên mặt phai dân, dân dần khôi phục bình thường, nàng ta cười nói với Doãn Kỳ: "Doãn cô nương có chỗ không biết, hiện tại chủ công của ma tộc là hướng Yến Châu."
"Thiên Cung môn Yến Châu báo nguy, không ngừng cầu viện, ngay cả Đông Châu cũng tiếp nhận được thỉnh cầu chỉ viện của Thiên Cung môn."
"Chiến đấu bên Yến Châu vô cùng kịch liệt, bên đó cao thủ đông đảo, ta nhớ Lữ công tử từng nói, Kế Ngôn công tử thích chiến đấu, thích đối thủ cường đại, cho nên tỷ lệ rất lớn là Kế Ngôn công tử sẽ đi Yến Châu, chứ không đến Đông Châu."
Những lời này khiến Lữ Thiếu Khanh không kìm được lau mắt nhìn nàng ta, không ngờ Nhan Hồng Vũ lại có kiến thức như vậy. Đúng vậy, nếu nói chiến đấu bên Yến Châu kịch liệt, chắc chắn Kế Ngôn sẽ đi Yến Châu chứ không phải Đông Châu.
Dù sao hắn ta cũng thích đối thủ cường đại.
Nếu như Lữ Thiếu Khanh còn biết Yến Châu bị ma tộc công kích mãnh liệt thì hắn cũng sẽ đưa ra phán đoán như vậy.
Đó là bởi vì hắn rất thân thiết với Kế Ngôn.
Còn Nhan Hồng Vũ chỉ tiếp xúc với Kế Ngôn một thời gian, tới Ngọc Đỉnh phái là đã tách ra rồi.
Nhưng chỉ dựa vào khoảng thời gian tiếp xúc ít ỏi đó mà nàng ta đã có thể đưa ra được kết luận như vậy, có thể thấy được nàng ta rất thông minh.
Trên người Nhan Hồng Vũ, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy bóng dáng của Phương Hiểu, hai vị này đều là chủ một gia tộc, đều là nữ cường nhân nên có vài phần tương tự nhau.
Nhan Hồng Vũ sau khi nói xong, cười hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, không biết ta nói có chuẩn xác không?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, từ đáy lòng cảm thán nói: "Không sai, cô nương ngươi, rất thông minh."
Được Lữ Thiếu Khanh khen ngợi, Nhan Hồng Vũ lộ ra vẻ vui mừng.
Còn Doãn Kỳ thì rất khó chịu, nàng hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói đại sư huynh của ta không đến thì sẽ không đến sao?"
Nữ nhân này rốt cuộc có lai lịch gì mà cũng dám nói mình hiểu rõ Đại sư huynh, đáng ghét, thật sự muốn đem kiếm ra chém nàng ta vài phát.
Mà lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hoan hô.
Nhan Hồng Vũ nhìn thoáng qua, liền nói với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, xem ra là hhách quý Trung Châu đến rồi."
Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Ngươi không đi nghênh đón bọn hắn?”
Nhan Hồng Vũ mỉm cười, ngữ khí trịnh trọng: "Lữ công tử, ngươi mới là khách quý của ta."
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn là ân nhân cứu mạng của tỷ đệ nàng ta, không có Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn, lúc này hai tỷ đệ nàng ta đã sớm thành một đống đất vàng.
Hơn nữa, về sau nàng ta có thể có được sự giúp đỡ của Ngọc Đỉnh phái cũng là vì Ngọc Đỉnh phái nể mặt Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn giúp đỡ nàng 1a.
Có thể nói, nếu như không có Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn đã không có nàng ta bây giờ.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn ra bên ngoài, sau một khắc, bên ngoài có người quát lên: "Hồng Vũ cô nương, Đoan Mộc Quần cầu kiến!" Chương 1704
Lữ Thiếu Khanh ồ lên một tiếng: "Đoan Mộc Quần? Có chút quen thuộc?"
Nhan Hồng Vũ thu hồi ánh mắt, trên mặt có mấy phần phiên muộn, giới thiệu với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, Đoan Mộc Quần là tân thiếu chủ của Đoan Mộc gia, thiếu chủ tiền nhiệm của Đoan Mộc gia là Đoan Mộc Hiến, gia chủ là Đoan Mộc Thiện."
"Là bọn hắn?" Hai cái tên này vừa nói ra, Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng, đồng thời càng thêm tò mò: "Ngọc Đỉnh phái chịu buông tha cho bọn hắn?”
Hai cha con Đoan Mộc Thiện cấu kết với sư đồ Hồng Mạch Ngọc Đỉnh phái suýt nữa hại chết Ngọc Đỉnh phái.
Ra tay với người kế thừa môn phái, ý đồ làm phản, loại chuyện này đặt ở đâu cũng là đại tội diệt môn.
Ngọc Đỉnh phái là thế lực lớn, không diệt Đoan Mộc gia sao bọn hắn còn mặt mũi lăn lộn ở Đông Châu?
Bình thường Mạnh Tiêu cô nương kia cực kỳ hung hăng, Ngọc Đỉnh phái cũng không giống môn phái thiếu canxi.
Nhan Hồng Vũ cười khổ một cái, lắc lắc đầu nói: "Không phải Ngọc Đỉnh phái không muốn diệt Đoan Mộc gia mà là Đoan Mộc gia tìm được chỗ dựa, có người nguyện ý che chở bọn hắn."
Tiếp theo, Nhan Hồng Vũ nói đại khái một lần để Lữ Thiếu Khanh biết chuyện gì xảy ra.
Ngọc Đỉnh phái mặc dù cường đại, nhưng cũng không đến mức cường đại một tay che trời.
Thế lực tương tự Ngọc Đỉnh phái có không ít. Trong đó, có một môn phái tên Thương Lôi tông nguyện ý che chở Đoan Mộc gia.
Thực lực Thương Lôi tông không yếu hơn so với Ngọc Đỉnh phái, Đoan Mộc gia ôm được đùi Thương Lôi tông, tránh khỏi diệt tộc.
Ngọc Đỉnh phái mặc dù phẫn nộ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt.
"Hơn nữa lần này Thương Lôi tông trở thành minh chủ liên minh, Đoan Mộc gia càng như nước lên thì thuyền lên, vô cùng phách lối."
"Bởi vì Nhan gia ta quan hệ tốt với Ngọc Đỉnh phái nên Đoan Mộc gia không có thái độ tốt với Nhan gia ta cho lắm."
"Hơn nữa..."
Nhan Hồng Vũ không tiếp tục nói nữa, có điều nhìn biểu cảm chán ghét của nàng ta, Lữ Thiếu Khanh cũng có thể đoán được là nguyên nhân gì.
Thông gia, là phương thức tốt nhất để liên kết thế lực.
Nhan Hồng Vũ lại là một đại mỹ nữ, bị người thèm nhỏ dãi cũng là rất bình thường.
Lúc này, bên ngoài nhìn thấy Nhan Hồng Vũ không trả lời, lại có người quát lên: "Nhan gia chủ, Ô Kiệt cầu kiến."
"Nhan gia chủ, Nhạc Hòa Phong cầu kiến."
Nhan Hồng Vũ nghe vậy, mày càng nhíu chặt, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nàng ta nhìn sang Lữ Thiếu Khanh theo bản năng.
Lữ Thiếu Khanh là khách của nàng †a, đáng lẽ không nên bị quấy rầy.
Mà những người ở bên ngoài ai nấy địa vị đều không nhỏ, nàng ta cũng cảm thấy áp lực.
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi Nhan Hồng Vũ nói: "Có chỗ ở không?"
Trong lòng Nhan Hồng Vũ cảm kích, quan tâm như thế, tốt hơn đám trư ca bên ngoài không biết bao nhiêu lần.
"Lữ công tử mời tới bên này!"
Chỗ ở của Nhan Hồng Vũ không lớn lắm nhưng để sắp xếp một nơi thì vẫn được.
Nàng ta mời Lữ Thiếu Khanh và Doãn Kỳ đến hậu viện sau đó mới ra ngoài nghênh đón đám công tử Đoan Mộc Quần.
"Nữ nhân này là ai?" Doãn Kỳ cuối cùng bắt được cơ hội, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nàng †a ngửi được mùi tình địch. "Nàng ấy à, giống như ngươi thấy, thích Đại sư huynh." Lữ Thiếu Khanh thản nhiên tìm nơi nằm xuống, tiểu Hắc biến trở về hình người, hi hi ha ha chạy đến bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
"Đáng ghét, ta phải chém chết nàng †a." Cự kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía, Doãn Kỳ hung tợn nói: 'Dám có ý định với Đại sư huynh, ta thấy nàng ta chán sống rồi."
Đại sư huynh là của ta, không ai được cướp.
Lữ Thiếu Khanh nửa híp mắt, hết sức thoải mái: "Làm gì? Ngươi và Đại sư huynh còn chưa đổi bát tự đâu, sao không cho phép người khác thích?"
"Hơn nữa, cho dù ngươi và Đại sư huynh có hợp nhau, người khác cũng có thể đào chân tường, đúng không nào."
"Đáng ghét!" Doãn Kỳ càng tức, nàng ta giơ cự kiếm lên, quát: "Ta cảm thấy phải chém chết ngươi trước mới đúng."
"Đừng làm rộn, đừng làm rộn!" Lữ Thiếu Khanh bên này híp mắt, thoải mái sắp ngủ luôn rồi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đối thoại của Nhan Hồng Vũ bọn họ.
Giọng Đoan Mộc Quần vang lên: "Hồng Vũ cô nương, sao chỉ có một mình nàng?"
"Lời này của ngươi có ý tứ gì?"
Nhan Hồng Vũ ngữ khí khó chịu, chỉ nghe thấy giọng của nàng ta đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Nhan Hồng Vũ chán ghét cỡ nào.
"Đương nhiên là tiểu bạch kiểm kial" Một giọng nói khác vang lên, là giọng của kẻ tự xưng Ô Kiệt. Tiếp đến, giọng Nhạc Hòa Phong vang lên: "Đúng vậy, lần này chúng ta đến đây đương nhiên là muốn nhìn thử xem tiểu bạch kiểm kia có bản lãnh gì, có thể khiến Nhan gia chủ từ bỏ khách quý Trung Châu."
Ngữ khí Nhan Hồng Vũ đã cố gắng đè nén cơn tức giận: "Hừ, không liên quan gì đến các ngươi."
Đoan Mộc Quần giả mù sa mưa nói: "Sao có thể không liên quan gì đến chúng †a chứ?"
"Giờ mọi người là liên minh, cùng đối phó ma tộc, mọi người nên cùng tiến cùng lùi chứ không nên có hành động đặc biệt."
"Hơn nữa, Hồng Vũ cô nương, nàng còn trẻ, ta sợ nàng bị hoa ngôn xảo ngữ của người ta lừa."
Đầu tiên là chỉ trích, sau đó lại giả mù sa mưa quan tâm.
Doãn Kỳ bên trong nghe được suýt chút nữa nôn ra: "Thật buồn nôn."
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh híp mắt, dáng vẻ chẳng quan tâm, Doãn Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi cứ như vậy bị người ta gọi là tiểu bạch kiểm, ngươi không có chút phản ứng gì sao?"
"Phản ứng gì?" Lữ Thiếu Khanh không quan trọng nói: "Ngược lại, ta thấy tiểu bạch kiểm nghe rất êm tai. Không đẹp trai, người ta sẽ chẳng gọi ngươi là tiểu bạch kiểm đâu."
Sau đó lại sâu kín thương cảm nói: "Ai, nếu bạch thật thì tốt biết mấy."
Không phải chỉ bị tia chớp màu đen bổ một lần sao? Sao cốt truyện đi lệch đến bây giờ vẫn chưa khôi phục bình thường, bi thương quá.
Doãn Kỳ càng thêm khinh bỉ, vung vẩy cự kiếm hai lần với Lữ Thiếu Khanh: "Thật sự muốn chém chết ngươi."
Đã bị người ta nói đến như vậy rồi mà vẫn còn nhịn được.
Chưởng môn nói không sai, da mặt tên này đủ dày.
"Bọn hắn mắng ta, ngươi tức cái gì? Ta đã nói rồi, phải rộng lượng hơn một chút, so đo cái gì chứ?" Lữ Thiếu Khanh vắt hai chân lên, căn bản không coi người bên ngoài ra gì.
Cảnh giới tăng lên, thực lực tăng cường, Lữ Thiếu Khanh chẳng muốn để ý tới mấy tên Đoan Mộc Quần này.
Giống như một người đã trở nên cường đại sao còn để ý đến sâu kiến dưới chân?
Nếu cái gì cũng để ý, còn lăn lộn quái gì nữa. Lúc này, giọng Ô Kiệt bên ngoài âm tiếp tục vang lên, lần này không đơn giản chê cười Lữ Thiếu Khanh: "Tuy nhiên nữ nhân bên người tiểu bạch kiểm cũng là cực phẩm."
"Ta chưa từng gặp nữ nhân đầy đặn như vậy."
"Nhan gia chủ, không bằng ngươi ra mặt, để nàng đến bồi ta đi."
Giọng Ô Kiệt thật hèn mọn, khiến người ta buồn nôn.
"Vãi!" Bên này Doãn Kỳ không nhịn được nữa, lửa giận bùng lên, nàng ta lập tức quơ cự kiếm lao ra: "Ta chém chết tên cặn bã bại hoại nhà ngươi." Chương 1705
Bởi vì tình địch tiềm ẩn Nhan Hồng Vũ này mà trong lòng Doãn Kỳ đã rất khó chịu.
Đi vào hậu viện, lại nghe thấy ba người Đoan Mộc Quần nói Lữ Thiếu Khanh, mở miệng ngậm miệng là tiểu bạch kiểm, trong lòng bất mãn.
Hiện giờ Ô Kiệt còn có ý đồ với nàng †a, ngữ khí còn hạ lưu hèn mọn như vậy.
Vốn tính tình Doãn Kỳ không tốt, nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh có thể đánh nàng ta khóc, nàng ta sớm đã đuổi chém Lữ Thiếu Khanh rồi.
Đối mặt với sự hạ lưu của Ô Kiệt, lửa giận của Doãn Kỳ bay thẳng trán, không thể nhịn được nữa, trực tiếp giết ra ngoài. Rộng lượng?
Gặp quỷ đi thôi!
Chỉ chém đứt đồ chơi của tên hạ lưu kia thì mới có thể rộng lượng được.
Doãn Kỳ đột nhiên từ trong hậu viện giết ra khiến ba người Đoan Mộc Quần kinh hãi.
Sau đó nhìn thấy lại là Doãn Kỳ, Ô Kiệt còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn ta cười ha ha một tiếng: "Hóa ra là ở chỗ này, làm sao?"
"Sau khi nghe thấy lời của ta đã không kịp chờ đợi muốn đi theo ta rồi đúng không?”
"Chết!"
Sát ý của Doãn Kỳ tăng lên, gầm thét một tiếng, cự kiếm giơ lên cao cao, kiếm ý bộc phát, quang mang bên ngoài cự kiếm dâng cao, khí tức đáng sợ tràn ngập.
Lúc này Ô Kiệt mới ý thức được Doãn Kỳ muốn động thủ với hắn ta, lập tức khinh thường quát to một tiếng: "Thật can đảm, ngươi dám đấu với ta."
Nhưng Đoan Mộc Quần ở bên cạnh đã hét lớn một tiếng: "Né ral"
Kiếm quang rơi xuống, bộc phát kiếm ý tứ ngược, hết thảy chung quanh đều nổ tung, hóa thành mảnh vụn đầy trời.
Uy lực to lớn khiến mặt đất vỡ ra, tựa như địa chấn.
Linh khí chung quanh chấn động, không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Thiên địa một mảnh chấn động.
Sắc mặt Nhan Hồng Vũ biến đổi, thâm nói không hay. Vì phẫn nộ, Doãn Kỳ gần như đánh ra một kích toàn lực.
Uy lực do Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới tầng chín bạo phát ra, thậm chí có thể hủy diệt thành trì dưới chân này.
Còn ở Hoàng thành này tụ tập rất nhiều cao thủ, Hóa Thần cũng có mấy vị.
Trêu chọc Hóa Thần, tất cả mọi người không dễ chịu.
Nhan Hồng Vũ muốn bảo dừng tay nhưng lại kinh ngạc phát hiện, ba động Doãn Kỳ đưa tới dường như bị gì đó ngăn chặn, không cách nào khuếch tán.
Ba động mạnh mẽ như đụng phải một tầng bình chướng vô hình, giống sóng biển đập trên bờ cát, sau đó biến mất.
Nhan Hồng Vũ trừng to mắt, nàng ta không rõ có chuyện gì xảy ra. Nàng ta còn chưa kịp hiểu rõ, một tiếng hét thảm của Ô Kiệt truyền đến, nàng ta vội vàng nhìn sang chỉ thấy Ô Kiệt cuồng vọng đã biến mất trong kiếm quang to lớn.
Một kích của Doãn Kỳ khiến thân thể hắn ta bị đánh nát, nguyên anh từ trong cơ thể vỡ vụn hoảng hốt chạy ra.
Đột nhiên bên cạnh có một bóng đen bay qua, tiếp đến nguyên anh của Ô Kiệt biến mất không thấy đâu.
"Nguyên, Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới tầng chín."
Nhan Hồng Vũ, Đoan Mộc: Quần, Nhạc Hòa Phong ba người trừng to mắt.
Bọn hắn không thể nào ngờ được thực lực Doãn Kỳ lại khủng bố như thế.
Mạnh hơn so với ba người bọn hắn nhiều. Một kiếm chém chết Ô Kiệt, Doãn Kỳ đằng đẳng sát khí nhìn qua Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong, rất có tư thế định chém chết luôn hai người bọn hắn.
Thậm chí, Doãn Kỳ còn quét Nhan Hồng Vũ một cái, cũng muốn chém luôn cả Nhan Hồng Vũ.
"Ngươi, ngươi..."
Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong suýt thì tè ra quần.
Còn Nhan Hồng Vũ thì nhìn thi thể không còn hình dáng trọn vẹn của Ô Kiệt, trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười khổ.
Lần này phiền phức lớn rồi.
"Đã nói là rộng lượng một chút rồi, ngươi nhìn đi, ngươi vừa kích động là đã chết người, làm sao bây giờ?" Lữ Thiếu Khanh chậm rãi từ hậu viện đi tới, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ. Tiểu Hắc đứng trên vai Lữ Thiếu Khanh, miệng nhai lẹp bẹp hai lần, mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm hai người Đoan Mộc Quần.
Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, hai người kinh nghi bất định, tuy nhiên nhìn Lữ Thiếu Khanh có vẻ dễ nói chuyện, cho nên, Đoan Mộc Quần ngoài mạnh trong yếu: "Ngươi, các ngươi là ai?"
"Các ngươi có biết gây đại họa rồi không?"
Lữ Thiếu Khanh nghỉ ngờ hỏi Đoan Mộc Quần: "Ngươi không biết ta sao?"
Ta biết em gái ngươi.
Đoan Mộc Quần hừ một tiếng: "Ta và ngươi không oán không cừu, người của ngươi ra tay giết đồng bạn của ta, chuyện lần này ngươi nhất định phải cho chúng ta một công đạo." Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, xem ra Đoan Mộc gia không biết hắn, hết sức vui mừng: "Rất tốt."
Rất tốt?
Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong bốc lên chút lửa giận.
Giết đồng bạn của chúng ta, còn nói rất tốt.
Hai người phẫn nộ, lại thêm Lữ Thiếu Khanh thoạt nhìn không đáng sợ như Doãn Kỳ nên khiến hai người vô thức cảm thấy Lữ Thiếu Khanh dễ nói chuyện.
Lúc này, Đoan Mộc Quần chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, chụp cho Lữ Thiếu Khanh một cái mũ: "Ngươi muốn đối địch với liên minh Đông Châu sao?”
"Ta thấy ngươi là gian tế của ma tộc, có ý định phá hoại liên minh Đông Châu chúng ta." Nhạc Hòa Phong cũng phụ họa: "Liên minh Đông Châu chúng ta liên hợp trên trăm thực lực, chỉ riêng Hóa Thần cũng không dưới mười người, ngươi muốn đối địch với chúng ta sao?"
Hai người đem thế lực sau lưng mình ra, ý định chấn nhiếp Lữ Thiếu Khanh.
Hóa Thần?
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, những năm này mọi người tiến bộ thần tốc, mặc dù Hóa Thần tăng nhiều nhưng bản chất hàng lởm không thể thay đổi được.
Giống như một bạn học cặn bã đột nhiên thi được một trăm điểm, đó không phải vì hắn đột nhiên trở nên lợi hại mà bởi vì bài thi trở nên đơn giản dễ dàng hơn.
Lữ Thiếu Khanh làm thịt mấy tên ma tộc Hóa Thần, đã sớm hiểu ra điểm này.
Ngoại trừ thiên tài, Hóa Thần bình thường không chịu nổi một kích.
Cho nên, đối với Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong, Lữ Thiếu Khanh rất là khinh thường: "Làm sao? Muốn chụp mũ cho ta à?"
"Đang dọa ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận