Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2175: Nguyên lai đồ đần dài dạng này (length: 6938)

"Hô, hô..."
An Tường thở dốc nặng nề, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Chỉ một hơi thở ngắn ngủi thôi, An Tường đã thấy mình như vừa đại chiến mười ngày mười đêm với một kẻ địch mạnh mẽ.
Hắn nhìn về phía căn nhà gỗ phía xa, ánh mắt mang theo sự kính sợ sâu sắc.
Chưa cần gặp mặt, hắn đã biết mình không bằng Kế Ngôn.
Hắn và Kế Ngôn có khoảng cách bao xa, hắn cũng không thể nói rõ.
Nhưng hắn biết rõ, Kế Ngôn cũng là Đại Thừa kỳ, muốn giết hắn chỉ trong một hơi thở.
"Sao rồi?" Tiêu Y lên tiếng, "Ai, ngươi vẫn chưa tè ra quần à, ai.... "
Hai tiếng "ai" trong giọng nói của Tiêu Y mang theo sự tiếc nuối sâu sắc, nàng nhìn chằm chằm mặt đất khô ráo, trên mặt viết đầy thất vọng.
Nàng rất muốn nhìn thấy cái tên đáng ghét An Tường này tè ra quần.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt trắng bệch của An Tường, Tiêu Y lại cảm thấy cũng không tệ.
Ít nhất cũng dọa được tên này đến gần chết.
"Hừ hừ," Tiêu Y đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, khinh bỉ nhìn An Tường, "Ngươi có chút thực lực đó mà cũng dám khiêu chiến Đại sư huynh?"
"Cửa ải của ta ngươi còn chưa qua nổi."
"Ngươi nghĩ rằng những đệ tử thân truyền như bọn ta mặc kệ ngươi là vì sợ ngươi sao?"
"Bị người ta nịnh bợ vài câu đã không biết trời cao đất rộng, ngươi có mỗi thân thể to xác mà không có não phải không?"
"Ngu ngốc, ta nhất định phải kiến nghị với môn phái, sau này tuyển người phải khảo hạch cả trí óc nữa, ai không qua khảo hạch thì đừng mơ vào Lăng Tiêu phái."
"Ở gần kẻ ngu thì sẽ bị lây ngu."
Tiêu Y nói những lời cay nghiệt, An Tường nghe xong thì trong lòng lửa giận bốc lên.
Nhưng hắn lại không thể phản bác nửa câu.
Lên đến Thiên Ngự Phong này hắn mới biết mình nực cười đến mức nào.
Trước đây hắn cho rằng bọn họ không dám ứng chiến là vì họ sợ, bây giờ xem ra là họ không muốn bắt nạt người khác.
Trong lòng An Tường sinh ra một nỗi xấu hổ, một lần nữa cảm thấy mình như một thằng hề.
"Được rồi, đi thôi!" Tiêu Y quay người, "Đi theo ta xuống dưới."
An Tường đứng dậy, ánh mắt không nhịn được liếc nhìn căn nhà gỗ phía xa.
Căn nhà gỗ yên ắng, bình thường như vậy, giản dị tự nhiên.
Trong mắt An Tường lại trở nên vô cùng cao lớn, như một ngôi thần điện, khiến lòng hắn sinh kính sợ.
Đây chính là Đại sư huynh của Lăng Tiêu phái, hắn có đuổi ngựa cũng không kịp.
An Tường cẩn thận bước đi, Tiêu Y không nhịn được giục, "Đi nhanh lên, còn nữa, đừng có ngó đông ngó tây nữa, đừng làm phiền người khác."
"Nếu ồn ào đến sư nương, nhị sư huynh sẽ đánh chết ngươi đấy."
An Tường từng bước một theo sau Tiêu Y, hít hà bầu không khí linh khí nồng đậm xung quanh, tâm trạng không hiểu sao bình tĩnh hơn vài phần.
"Sư thúc!" Bỗng nhiên một bóng đen lao đến, như khỉ leo lên vai Tiêu Y, hai chân bước vững vàng ngồi trên cổ Tiêu Y.
An Tường giật mình, tập trung nhìn, một tiểu nha đầu mặc váy đen, ghé trên đầu Tiêu Y, tò mò đánh giá hắn.
"Sao ngươi lại tới đây?" Tiêu Y đang làm tọa kỵ vỗ nhẹ Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc ôm đầu Tiêu Y, cười hắc hắc nói, "Ba ba bảo ta đến, nói ở đây có đồ ngốc để xem."
"Sư thúc, hắn chính là đồ ngốc ba ba nói sao?" Trong ánh mắt Tiểu Hắc tràn ngập tò mò, sau khi đánh giá An Tường một hồi, biểu cảm kinh ngạc như vừa thấy con vật quý hiếm, "Ta chưa từng thấy đồ ngốc bao giờ, hóa ra đồ ngốc lại trông như thế này."
"Đồ ngốc, ngươi có nói được không?"
"Ta chưa nghe đồ ngốc nói bao giờ."
An Tường lập tức nổi giận, đúng là một tiểu nha đầu vô lễ.
An Tường lên đến Thiên Ngự Phong này, bị Tiêu Y đả kích, bị Lữ Thiếu Khanh đả kích, cuối cùng lại bị Kế Ngôn đả kích.
Lòng tin bị đánh cho tan nát.
An Tường giờ phút này đang tự hoài nghi bản thân, cảm thấy mình như một thằng hề.
Hắn đang ở trong trạng thái ghen tị và tự ti, một trái tim yếu ớt lại vô cùng nhạy cảm.
Đột nhiên có người đến gọi hắn là đồ ngốc, trắng trợn khiêu khích.
Người gọi hắn là đồ ngốc lại là một tiểu nha đầu, đứng lên còn chưa tới eo hắn.
Cơn giận của An Tường trong nháy mắt trào lên, như núi lửa phun trào, sự tức giận như dung nham lan khắp toàn thân.
Ba ba ngươi nói ta là kẻ ngu, ta không bằng hắn, ta nhận.
Nhưng ngươi một tiểu nha đầu cũng dám nhại lại?
Ngươi có xứng không?
An Tường trừng mắt nhìn Tiểu Hắc, "Tiểu nha đầu, ngươi có tin ta sẽ dạy dỗ ngươi không?"
Tiểu Hắc lúc này ngồi thẳng người, mắt lộ vẻ hung dữ, "Sư thúc, ta có thể ăn hắn không?"
Bản thể của Tiểu Hắc có lai lịch bí ẩn, đến cả Bạch Thước khi gặp còn cảm thấy tim đập nhanh.
Chưa từng ăn thịt người, nhưng không có nghĩa là nàng không dám ăn thịt người.
"Đừng có bắt nạt hắn, ta sợ nhị sư huynh không vui." Tiêu Y thở dài, có chút tiếc hận, "Nhị sư huynh xem trọng tình nghĩa đồng môn quá."
"Nha." Tiểu Hắc nghe xong, lập tức trở nên chán nản, lại nằm xuống.
Một bộ dáng ăn chắc An Tường, khiến An Tường giận tím mặt.
Mặt An Tường đỏ bừng, chỉ vào Tiểu Hắc nói, "Tiểu nha đầu, ngươi có dám đánh với ta một trận không?"
Ta đánh không lại cha ngươi, chẳng lẽ lại không đánh lại ngươi sao?
Ta không tin trên Thiên Ngự phong này ai cũng là một lũ trâu bò.
Tiêu Y lúc này khinh bỉ, "Oa, ngươi sa đọa đến mức này rồi? Tính bắt nạt Tiểu Hắc nhà ta?"
"Ta khuyên ngươi nên tự trọng, đừng có tự tìm khổ vào thân."
Câu nói này khiến An Tường xấu hổ một phen, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến lý trí của An Tường mất sạch.
"Lên đi," An Tường gầm lên, "Ta ngược lại muốn xem xem cái con nhỏ hôi sữa nhà ngươi lợi hại đến đâu."
Ta không tin, trên Thiên Ngự Phong các ngươi ai cũng là thiên tài cả?
Ta đánh không lại lão tử ngươi, chẳng lẽ còn đánh không lại ngươi một con nhóc miệng còn hơi sữa hay sao?
Tiểu Hắc bĩu môi, không mấy hứng thú, vẻ mặt lười biếng, "Không cho ăn, không muốn đánh."
"Lên đi, ngươi sợ sao?" An Tường khiêu khích, "Ta thấy ngươi chính là đồ nhát gan."
Tiểu Hắc không bị lời khiêu khích ảnh hưởng, nàng chỉ quan tâm có được ăn hay không.
Nhưng Tiêu Y thì không chịu nổi khiêu khích.
Mẹ kiếp, đáng ghét quá.
Lên đến Thiên Ngự Phong mà ngươi còn dám ngông cuồng thế này, vừa rồi dạy dỗ ngươi còn chưa đủ à?
Tiêu Y nhấc Tiểu Hắc lên, nói với nàng, "Tiểu Hắc, lên đi, cho hắn biết sự lợi hại của ngươi."
"Cẩn thận, đừng có đánh chết hắn là được."
Nhị sư huynh có thể nhịn, ta không thể nhịn.
Tiểu Hắc được thả xuống đất, ngáp một cái ngáp dài trước mặt An Tường vẻ chán nản, "Đánh không chết có được không?"
"Được thôi......"
Hành động khinh miệt đó, khiến An Tường tức điên lên.
"Đồ đáng ghét!"
An Tường gầm lên một tiếng, trường kiếm sắp xuất thủ, nhưng giây tiếp theo, trước mắt hắn tối sầm lại, nắm đấm của Tiểu Hắc đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
"Bốp!" An Tường trực tiếp bị đánh bay lên trời......
Bạn cần đăng nhập để bình luận