Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2459: Ta rất ưa thích nó (length: 7128)

Trong ánh mắt khó có thể tin, thân thể Điền Minh hóa thành đầy trời huyết vụ.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi thu nắm đấm lại, lắc lắc, tỏ vẻ nhẹ nhàng như không.
Tựa hồ việc một quyền đánh nổ Điền Minh chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, không có ý nghĩa gì.
Tất cả mọi người lần nữa hít một hơi khí lạnh.
Đối với sự cường đại của Lữ Thiếu Khanh, bọn hắn càng hiểu rõ thêm.
Đại Thừa kỳ!
Đối mặt với Đại Thừa kỳ, Lữ Thiếu Khanh giết bọn hắn giống như giết tu sĩ cấp thấp vậy.
Đại Thừa kỳ trước mặt Lữ Thiếu Khanh căn bản không thể hiện ra thực lực vốn có.
Khiến cho không ít người cảm thấy Đại Thừa kỳ cũng chỉ có vậy.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi trên người Từ Nghĩa, "Linh thạch!"
Ba người Cừu Bạng bên cạnh sắp sợ quá khóc.
Sát tinh, tuyệt đối là sát tinh.
Vì linh thạch, đã liên tục giết mấy vị Đại Thừa kỳ.
Ngay cả Điền Minh loại tồn tại này cũng bị đánh bạo, hắn không biết thân phận của Điền Minh đáng sợ đến mức nào sao?
Ba người Cừu Bạng muốn ôm đầu khóc thét.
Giờ phút này, bọn hắn cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Từ Nghĩa nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
"Hô..."
Một trận gió thổi qua, thân thể Điền Minh bắt đầu hình thành lại bên cạnh Từ Nghĩa.
Lữ Thiếu Khanh vung Mặc Quân kiếm lên.
Không gian bị cắt đứt, hóa thành hai nửa, thân thể nửa hư ảo của Điền Minh theo thiên địa bị đánh thành hai nửa.
"A!"
Tiếng kêu thê lương, thống khổ quanh quẩn trong đại trận, rõ ràng truyền vào tai tất cả mọi người, khiến người nghe thấy mà rợn cả tóc gáy.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Từ Nghĩa, lạnh lùng mở miệng, "Linh thạch!"
"Sư huynh!" Từ Nghĩa thống khổ kêu lên, cuối cùng không thể không ném chiếc nhẫn trữ vật chứa 1000 ức mai linh thạch cho Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh thu được, thần thức quét qua, sắc mặt hơi dịu đi, lộ ra vài phần tươi cười.
Nhìn thấy sắc mặt Lữ Thiếu Khanh thay đổi, sương lạnh tan biến, không ít người theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Lữ Thiếu Khanh tràn đầy sát khí thật sự quá đáng sợ.
Từ Nghĩa cũng vậy, trong lòng hắn thả lỏng, cảm thấy mọi chuyện hình như có chiều hướng tốt hơn.
Nhưng mà!
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh thoáng qua rồi biến mất, hắn cất kỹ nhẫn trữ vật, không ngẩng đầu lên, lại vung kiếm một lần nữa.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, thân thể Điền Minh vừa mới tái tạo lại chia năm xẻ bảy.
Hai đạo điện quang đen trắng chui vào hư không, Điền Minh hoàn toàn tiêu tán giữa thiên địa.
Từ Nghĩa có cảm giác, hắn lấy mệnh giản của sư huynh ra xem xét.
"Xoạt xoạt!"
Mệnh giản vỡ vụn, tan biến trong tay hắn theo gió.
Tim Từ Nghĩa lần nữa run lên.
Những người khác thì sợ tới mức tê dại cả người.
Đặc biệt là ba người Cừu Bạng, càng muốn ôm nhau kêu gào lên.
Hoàn Thi chết rồi, Điền Minh cũng chết rồi.
Sau đó đến phiên ai?
"Các ngươi đều lên đường đi!" Lữ Thiếu Khanh cất giọng băng lãnh, tràn đầy sát ý sâu sắc, khiến mọi người khiếp sợ.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh không còn bộ dáng cười đùa trước đó, hắn bây giờ giống như biến thành một sát thần vậy.
Những người khác thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, trong lòng không còn nửa điểm ý định chống cự.
Thực tế, cho dù bọn hắn muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được.
"Trốn!"
Tu sĩ Đại Thừa kỳ Cảnh gia là người đầu tiên quay người bỏ chạy, những người khác cũng vội vàng thoát thân.
Lữ Thiếu Khanh không có ý định ngăn cản, ánh mắt hắn rơi trên người Từ Nghĩa.
Lúc này Từ Nghĩa thần sắc đờ đẫn, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phẫn nộ, hối hận, hận ý, tất cả đều có.
Sư huynh sư tỷ của hắn lần lượt vẫn lạc, đả kích đối với hắn rất lớn.
Bất quá Lữ Thiếu Khanh mặc kệ hắn, Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng mở miệng, "Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Để ngươi đừng mặc đồ trắng, ngươi không xứng!"
Nói xong, liền chém một kiếm về phía Từ Nghĩa.
Kiếm quang rực rỡ, hóa thành Thần Điểu, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về phía Từ Nghĩa.
Trong mắt Thần Điểu mang theo khí tức hủy diệt nồng đậm, muốn thôn phệ Từ Nghĩa.
"Đang!"
Thần Điểu giáng xuống, hung hăng rơi lên người Từ Nghĩa, bất quá trên người Từ Nghĩa có một luồng ánh sáng lóe lên, một tiếng vang thật lớn, kiếm quang tiêu tan.
Chú ý thấy Từ Nghĩa lông tóc không tổn hao gì, Lữ Thiếu Khanh trong lòng hơi kinh ngạc một chút.
Dựa theo trạng thái hiện tại của Từ Nghĩa, hắn đáng ra không thể cản nổi một kiếm này của mình mới đúng.
Lữ Thiếu Khanh không tin tà, lần nữa chém một kiếm, lần này uy lực tăng thêm vài phần.
Kiếm quang huy hoàng, đánh đâu thắng đó, một lần nữa hung hăng rơi trên người Từ Nghĩa.
Lần này, Lữ Thiếu Khanh coi như thấy rõ.
Trên tay Từ Nghĩa có một pháp khí hình tròn, vào lúc công kích của hắn rơi xuống, phát ra một luồng sức mạnh giúp Từ Nghĩa ngăn cản được công kích.
Tuyệt đối là một bảo bối.
Lữ Thiếu Khanh nói với Từ Nghĩa, "Cho ta xem bảo bối của ngươi một chút được không?"
"Ta thích nó..."
Trên mặt Từ Nghĩa không nhịn được run rẩy.
Các tu sĩ ở bên ngoài Nhữ Thành cũng có biểu cảm tương tự.
Mặt tối sầm lại, run rẩy cả mặt.
Bọn họ nhất thời không biết nên hình dung thế nào mới tốt.
Trong tình cảnh này, không nên nói ra những lời này mới đúng.
Câu nói "ta thích nó" cùng tình cảnh muốn giết người trước mắt mâu thuẫn vô cùng, tạo nên sự xung đột mãnh liệt.
Mặt Từ Nghĩa run rẩy hai lần, hắn phẫn nộ gào thét, "Ngươi nằm mơ, ngươi cứ chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ giết ngươi."
"Ta có pháp khí hộ thân của sư tổ, ngươi giết không được ta..."
Từ Nghĩa nắm chặt chiếc mâm tròn trong tay, giờ phút này, pháp khí trong tay cho hắn cảm giác an toàn.
Đây là pháp khí sư tổ của hắn cho.
"Ồ, sư tổ?" Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh càng thêm tươi tắn, nhưng trong mắt lại có hàn quang lóe lên, "Chắc là rất lợi hại đúng không!"
"Xem chiêu!"
Lữ Thiếu Khanh không tiếp tục đòi hỏi, mà tăng thêm lực lượng.
Nếu là sư tổ của Từ Nghĩa, sớm muộn cũng phải đụng tới.
Bây giờ có thể thừa cơ thử sức trước.
"Ông!"
Mặc Quân kiếm vung lên, ánh sáng bừng lên không trung, như một Kiếm Tiên chỉ kiếm thiên hạ.
Hoắc!
Giữa thiên địa bỗng nhiên tối sầm lại, hàng nghìn vạn đạo tinh quang từ sâu thẳm rơi xuống, xẹt qua chân trời, vừa sáng chói lại vừa hùng vĩ.
Tinh quang xuyên thủng đại trận, không ngừng oanh kích về phía Từ Nghĩa.
Chiếc mâm tròn trong tay Từ Nghĩa dường như có linh tính, cảm nhận được áp lực cực lớn.
Nó thoát khỏi tay Từ Nghĩa, bay lên không trung, xoay quanh trên đầu Từ Nghĩa, tản mát ra những vệt sáng chói mắt, bao phủ Từ Nghĩa trong đó.
Dưới sự bảo vệ của chiếc mâm tròn, ban đầu Từ Nghĩa không bị tổn thương gì.
Nhưng theo tinh quang không ngừng rơi xuống, tốc độ chuyển động của chiếc mâm tròn ngày càng chậm, ánh sáng càng ngày càng ảm đạm.
Cuối cùng, một bóng người xuất hiện, sau đó thở dài một tiếng rồi tan biến giữa ánh sáng trắng.
"A!"
Còn Từ Nghĩa thì kêu thảm thiết biến mất trong những đợt công kích điên cuồng của tinh quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận