Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1941

Chương 1941Chương 1941
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiêu Y mang theo đại Bạch, tiểu Bạch cùng tiểu Hắc, còn cả Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên, một người năm thú đi đối phó quái vật màu đen. Thiều Thừa và tiểu Hồng bị thương, bị Lữ Thiếu Khanh đá một cước đi chữa thương.
Kế Ngôn, Liễu Xích cùng Hung Trừ bị yêu cầu án binh bất động.
Sau đó Lữ Thiếu Khanh liần chạy xa xa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Liễu Xích và Hung Trừ nhìn quái vật lít nha lít nhít, không ngừng tràn vào, không hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Quái vật liên tục không ngừng, thực lực mặc dù không tính mạnh, những quái vật này phần lớn đầu là tu sĩ Yêu giới tiến vào Thận cốc lịch luyện thất bại.
Có tồn tại Luyện Khí kỳ, phần nhiều là Kết Đan kỳ, chủ lực là Nguyên Anh kỳ, thỉnh thoảng cũng có cấp bậc Hóa Thần xuất hiện.
Đối với mấy người Tiêu Y mà nói cũng không tính là một chuyện dễ dàng.
Đặc biệt là những quái vật này rất giảo hoạt, cảnh giới Hóa Thần ẩn nấp ở giữa, đột nhiên đánh ra, dễ dàng đánh cho bọn hắn trở tay không kịp. Chiến đấu cũng chỉ bắt đầu gần nửa ngày, Tiêu Y bọn hắn liền cảm nhận được áp lực lớn lao.
Phòng tuyến có đôi khi không thể không lui lại một chút. Thế cục không được tốt lắm. Hung Trừ bị yêu cầu ở bên cạnh nhìn, không thể ra tay, càng nhìn ông ta càng nổi nóng.
“Chúng ta ở chỗ này làm gì? Xem thế này làm gì?” “Chẳng lẽ lại còn phải đợi đến có quái vật Luyện Hư kỳ xuất hiện mới cho phép chúng ta xuất thủ?”
Hung Trừ mắng, vô cùng khó chịu: “Ta tới đây mấy trăm năm nay cũng chưa từng gặp con quái vật Luyện Hư kỳ nào.”
“Những quái vật này mặc dù thực lực chẳng ra sao cả, nhưng cũng đủ để mệt chết người.”
“Hơn nữa, chúng ta không xuất thủ, quái vật nhất định sẽ có chỗ hoài nghi, hắn tưởng quái vật đầu không có đầu óc, không có ý thức sao?” “Hắc Thước không có ngốc như vậy.”
Hung Trừ càng mắng càng khó chịu: “Cái biện pháp cứt chó gì, hắn suy nghĩ quá đơn giản.”
Liễu Xích cũng khẽ lắc đầu, ông ta nói với Kế Ngôn: “ Kế Ngôn công tử, ngươi cảm thấy biện pháp này của hắn có hữu dụng không?”
Kế Ngôn rất có lòng tin vào sư đệ của mình: “Hắn nói được thì được, nghe hắn.” Hung Trừ nhe răng, loại tín nhiệm mù quáng này là có ý gì?
Ngươi là Đại sư huynh, ngươi không có chút suy nghĩ độc lập của riêng mình sao?
Từ khi đến đây tới bây giờ, hết thảy đầu nghe theo tên tiểu tử khốn kiếp kia, ngươi một câu cũng không chen vào, có ai làm Đại sư huynh như ngươi không?
Ngươi làm Đại sư huynh như vậy thật sự ổn à? Bị sư đệ cưỡi lên đầu vậy?
“Cẩn thận đừng bị hắn liên lụy.”
Kế Ngôn nghe vậy, ánh mắt nhìn thẳng ông ta, một lần nữa nói: “Ông đừng liên lụy hắn là được rồi.”
FuckI
Hung Trừ phát điên, nhân loại không đáng yêu chút nào, cmn đúng là bất lịch sự.
Sau này có cơ hội, ta nhất định phải ăn vài nhân loại. “Tiểu tử kia đi làm cái gì rồi?” Liễu Xích hỏi.
Hung Trừ khó chịu nói: “Là đi lười biếng, hay muốn lâm trận bỏ chạy?”
Ở phía xa, Bạch Thước nhìn hành động của Lữ Thiếu Khanh, khi thấy từng thứ vật liệu xuất hiện trong tay Lữ Thiếu Khanh, trên mặt nàng ta lộ ra biểu cảm cổ quái: “Ngươi, đang bày trận?”
Lữ Thiếu Khanh cũng không ngấng đầu lên: “Đúng vậy, nếu không ta ở đây làm gì?” Bạch Thước nghe vậy, biểu lộ càng thêm cổ quái.
“Ngươi, không biết ta am hiểu trận pháp?”
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu: “A, tiền bối, người là nhện tinh, hay là bươm bướm quái?”
Gần xanh trên trán Bạch Thước giật giật, cắn răng nói: “Ta là Tước tộc.”
Nghe tên ta là có thể biết bản thể của ta là gì rồi.
Nhện tinh, bươm bướm quái? Ai dạy ngươi mấy cái tên này vậy?
z+Ờờ„„
Sau đó, tiếp tục vùi đầu bày trận.
“Ờ?” Kích động đánh người của Bạch Thước càng thêm mãnh liệt.
Nàng ta cắn răng nói: “Ngươi muốn lợi dụng trận pháp đối phó Hắc Thước?” “Nếu như vậy, ta khuyên ngươi đừng uổng phí tâm cơ.”
Trong giọng nói nhàn nhạt của Bạch Thước tràn đầy tự tin, thậm chí mang theo vài phần kiêu ngạo: “Ta am hiểu trận pháp, nói theo cách của nhân loại các ngươi là ta đã vượt qua đại sư trận pháp rồi.”
“Hắc Thước cũng thế.”
“Cho dù ngươi bày ra đại trận gì thì cũng đều không thể đối phó với nàng ta, hơn nữa còn dễ dàng đánh cỏ động rắn.” “Trừ phi, ngươi bố trí một đại trận cấp tám.”
“Nhưng mà, ngươi có thể sao?”
Đại trận cấp tám, chưa nói đến cần tạo nghệ trận pháp cực cao mà riêng vật liệu cũng khiến người ta vừa nhìn phải lui bước.
Đại trận cấp tám hiện tại là tập hợp toàn bộ lực lượng ở Yêu giới mới có thể bố trí thành công.
Sau khi Bạch Thước nói xong, phát hiện Lữ Thiếu Khanh lại dừng lại, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn mình. Gân xanh trên trán xuất hiện, Bạch Thước cắn răng: “Ảnh mắt ngươi là có ý gì?”
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Tiền bối, lúc người chặt thân hắc ám đi cũng chặt cả đầu óc theo à?”
“Vậy cũng thật đáng thương.” Sau khi nói xong, không đợi Bạch Thước phản ứng, hắn liên lục tìm trong trữ vật giới chỉ của mình, sau đó lấy ra mấy hoa quả khô.
Bạch Thước vẫn chưa kịp phản ứng, nhìn hoa quả khô trước mắt, theo bản năng hỏi: “Làm gì?”
“Đây là Linh Quả Hạch Não cấp một, ừm, có tác dụng, bổ não.”
“Ta thường xuyên cho sư muội ta ăn, hình như có chút hiệu quả, người thử xem?” Khốn kiếp!
Bạch Thước rốt cục nhịn không được, gầm hét lên: “Nhân loại đáng ghét!”
Bạch Thước thân là khí linh bùng nổ rồi, không gian chung quanh chấn động, giống như có một đôi bàn tay lớn không ngừng xoa nắn không gian chung quanh, điên cuồng ép về phía Lữ Thiếu Khanh.
“Đừng cho là ta không dám thu thập ngươi.”
Sức mạnh khổng lồ tạo thành một cơn bão táp trên không trung, gào thét, hung hăng đánh về phía Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh đứng tại chỗ, tay nâng quả Hạch Não không hề nhúc nhích chút nào.
Cũng không hề có chút dáng vẻ muốn chống cự.
Cuối cùng, lúc sức mạnh khổng lồ sắp đụng vào người Lữ Thiếu Khanh thì đột nhiên tiêu giảm hơn phân nữa. Chút sức mạnh còn sót lại đụng trên người Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh bình yên vô sự, ngược lại còn sửa sang lại tóc, nói thầm: “Đừng thổi rối kiểu tóc của ta.” Bạch Thước tức giận đến thổ huyết.
Nàng ta tức bực giậm chân, đáng chết, đáng chết.
Bạch Thước đã lớn như vậy, đã từng gặp đủ các kiểu người, những kẻ đáng ghét cũng đã từng gặp nhưng đáng ghét như Lữ Thiếu Khanh thì vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Hơn nữa, nàng ta lại không thể làm gì được Lữ Thiếu Khanh.
Với nàng ta mà nói, Lữ Thiếu Khanh là hi vọng duy nhất. Ấm ức như vậy, đã bao nhiêu năm rồi nàng ta gặp phải chứ?
Trước kia nàng ta là Thần nữ của Yêu giới, tung hoành vô địch Yêu giới, ai dám đối xử với nàng ta như vậy?
Thế mà, ở nơi này, một nhân loại đáng ghét dám đối xử với nàng ta như vậy. Tức chết chim rồi.
Bạch Thước thở phì phò bỏ đi, Lữ Thiếu Khanh lại cười đắc ý.
“Haha, ta sợ người đứng đầy, lỡ như suy nghĩ của các người tương thông thì sao?”
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, một Mê Tung trận hiển hiện. Linh khí hóa thành sương mù màu trắng tràn ngập, che giấu bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận