Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2186: Chớ có bị người khác làm vũ khí sử dụng (length: 6694)

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại ba tháng trôi qua.
Tiêu Y trước đó đã đến chỗ Lữ Thiếu Khanh, cùng Tiểu Hắc ngồi trên cây ngô đồng, ngóng mắt về phía xa.
Nàng trông chờ, ngóng đợi, dường như đang chờ điều gì đó.
Phía dưới, Lữ Thiếu Khanh tò mò hỏi, "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Đóng vai vọng phu à? Nhàn rỗi vậy, xuống dưới giúp Hạng sư huynh đi."
"Ha ha..." Tiêu Y cười khì khì, nàng không đời nào muốn xuống Lăng Tiêu thành giúp đỡ, mấy chuyện vặt vãnh kia, mấy kẻ ghê tởm đó, nàng nhìn là thấy nhức đầu, thấy là muốn đánh người.
Xuống đó chỉ tổ ngột ngạt, chờ ở đây chẳng thích hơn sao?
Chủ yếu là, ta sợ ngươi cùng Đại sư huynh lại bỏ ta mà đi.
Tiêu Y cười ha ha hai tiếng, rồi nhắc Lữ Thiếu Khanh, "Nhị sư huynh, ba tháng đã tới rồi, hôm nay còn quá một ngày."
"An Tường cái tên đó còn chưa đưa tâm đắc tới, ta thấy hắn chẳng coi ngươi ra gì cả."
Lữ Thiếu Khanh thờ ơ đáp, "Tốt quá đi, không coi ta ra gì, chứng tỏ hắn hướng giới tính bình thường."
Tiêu Y từ trên cây nhảy xuống, vung nắm đấm, lay Lữ Thiếu Khanh, "Nhị sư huynh, đi tìm hắn đi, hắn thế này là đang coi thường ngươi đó, đang thách thức quyền uy của ngươi, thu phục hắn."
Tiêu Y vẫn chưa từ bỏ ý định thu phục An Tường.
Chủ yếu là chuyện trước đó An Tường gây ra làm Tiêu Y thấy ghê tởm, trừng trị hắn xong mới dễ chịu được.
"Ngươi đi mà trừng trị hắn đi, đi nhanh đi." Lữ Thiếu Khanh mắt cũng chẳng thèm nhấc, tiếp tục xem Thiên Cơ bài.
"Phải là Nhị sư huynh ra tay mới được." Tiêu Y tiếp tục lay, "Đến lúc cho đám người trong môn phái biết rõ Nhị sư huynh lợi hại rồi."
Dù Lữ Thiếu Khanh hiện tại là Đại Thừa kỳ, vẫn có không ít người trong môn phái gọi hắn là nỗi ô nhục của môn phái.
Họ cho rằng hắn ngồi không ăn bám, uổng công chiếm danh ngạch đệ tử chân truyền, hưởng thụ lợi ích của môn phái nhưng chẳng đóng góp gì.
Tiêu Y rất muốn Lữ Thiếu Khanh ra tay, cho những kẻ mắt chó coi thường người khác trong môn phái biết họ đã sai lầm đến mức nào.
"Chán phèo, trẻ con!" Lữ Thiếu Khanh chẳng quan tâm người đời nghĩ gì về mình.
Ngược lại, hắn rất hài lòng khi người trong môn phái gọi mình là nỗi ô nhục của môn phái.
Nỗi ô nhục của môn phái thì không làm được chưởng môn, có làm cũng có người không phục.
Thật tốt quá đi.
"Mồm miệng ở trên miệng người khác, người ta nói gì thì mắc mớ gì tới ngươi?"
"Bao nhiêu năm nay có phải ngươi chưa viết tâm đắc không? Hay là muốn ta ban thưởng cho một thiên tâm đắc mười vạn chữ?"
Tiêu Y vội lắc đầu, "Không muốn."
"Không muốn thì ngậm miệng cho ta."
Tiêu Y chỉ còn biết ngoan ngoãn ngậm miệng, rồi lại nhảy lên cây, lộ vẻ hết sức nhàm chán.
Ngay lúc Tiêu Y buồn chán thì bỗng nhiên mắt nàng sáng lên, lập tức từ trên cây nhảy xuống.
"Nhị sư huynh, hắn tới rồi, thằng nhãi An Tường tới kìa."
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, sư muội gì mà đã mấy chục tuổi, ngoài đời chắc đã có đàn con cháu đề huề, giờ vẫn cứ như một thiếu nữ, líu ra líu ríu.
Ba tháng trôi qua, An Tường lại lần nữa đạp gió mà đến, đến chỗ Lữ Thiếu Khanh.
"Lữ sư huynh!"
An Tường lần này tới vô cùng cung kính, cung kính hành lễ với Lữ Thiếu Khanh, thay đổi thái độ trước kia.
Tiêu Y trố mắt há mồm, chuyện gì vậy?
Trong ba tháng, An Tường bị người đoạt xá, đổi nhân cách rồi à?
Lữ Thiếu Khanh nhìn An Tường, so với trước kia, giờ An Tường thêm phần trầm ổn, dù khí tức mờ mịt, Lữ Thiếu Khanh vẫn cảm nhận được sự tiến bộ của An Tường.
"Xem ra, có thu hoạch rồi." Lữ Thiếu Khanh cười hỏi An Tường, "Thế nào?"
"Trước kia ta không hiểu chuyện, hiểu lầm Lữ sư huynh, mong Lữ sư huynh bỏ qua." An Tường lại lần nữa xin lỗi, cung kính hành lễ.
An Tường khi ấy rời Thiên Ngự phong mang đầy oán khí.
Tâm đắc mười vạn chữ, hắn coi như mười vạn chữ sám hối thư.
Hắn vốn không muốn viết, nhưng đối mặt lời thề, hắn buộc phải viết.
Hắn chỉ có thể viết theo ý Lữ Thiếu Khanh.
Nhờ vậy, An Tường có thời gian ổn định tâm thần, suy nghĩ.
Khi suy nghĩ, An Tường đầy cảm xúc, trái tim được gột rửa, tâm cảnh vô hình được rèn luyện.
Trong lúc vô tình, tu vi cũng được nâng cao.
An Tường tự cảm nhận một phen, cảm thấy sức chiến đấu của mình tăng lên không ít so với trước kia, còn có không gian để tiếp tục nâng cao.
Khi đó An Tường mới hiểu trợ giúp Lữ Thiếu Khanh nói là gì.
An Tường lấy ra một chồng giấy dày cộm, đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cung kính đưa tới, "Mời Lữ sư huynh xem qua."
Khi tu vi An Tường tiến triển vượt bậc, Lữ Thiếu Khanh trong mắt hắn đã là hình tượng một cao nhân.
Lữ Thiếu Khanh đưa tay nhận lấy, "Dày thế này à?"
"Không cẩn thận viết nhiều, hơn ba mươi vạn chữ." An Tường hơi ngượng ngùng, khi ấy ở trong trạng thái hạ bút như có thần, đến khi tỉnh lại thì đã viết đến hơn ba mươi vạn chữ rồi.
"Không tệ!" Lữ Thiếu Khanh trả lại chồng giấy dày cộm.
An Tường giật mình, sắc mặt bàng hoàng, "Lữ sư huynh, là do ta làm chưa tốt, viết nhiều quá à?"
"Nếu không, ta viết lại lần nữa?"
Vượt quá số chữ quy định, là trừ điểm đó.
Tiêu Y thấy cạn lời.
Lần đầu thấy có người viết quá số chữ quy định, cũng là lần đầu thấy có người muốn chủ động viết tâm đắc.
Đúng là thích khổ!
Quả là quái gở!
"Không phải, ngươi giữ lấy là được, ta thấy ngươi là biết ngươi viết không tệ."
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, trong mắt An Tường đây là nụ cười thâm sâu khó dò mà cao nhân mới có.
Hắn vội nhận lấy, càng thêm cung kính, "May mắn mà có Lữ sư huynh chỉ điểm."
"Lữ sư huynh dụng tâm lương khổ, trước kia ta còn hiểu lầm Lữ sư huynh, thật đáng chết."
"Không sao, đều là đồng môn, ngươi là sư đệ của ta, giúp ngươi là lẽ phải, ngươi sau này phải cảnh giác, chớ bị người khác lợi dụng làm công cụ."
"Rõ!" An Tường nghiêm túc nói, "Sau này Lữ sư huynh có gì phân phó, ta nhất định xông pha khói lửa, không từ nan."
"Cho dù bỏ mạng ta cũng không tiếc."
"Đừng nói nghiêm trọng vậy," Lữ Thiếu Khanh khoát tay, "Bây giờ ta ngược lại có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đây..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận