Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1589

Chương 1589Chương 1589
"Cái tên hỗn đản này!" Tuyên Vân Tâm thở phì phì đạp mạnh một cước, dường như nàng ta coi mặt đất chính là mặt Lữ Thiếu Khanh mà muốn dẫm cho nát bét vậy.
"Lừa tất cả mọi người!"
Thật sự là một tên đại hỗn đản.
Trong lòng Tuyên Vân Tâm hết sức phức tạp, đột nhiên không hiểu sao lại hơi bực bội.
Hắn tiến bộ nhanh như vậy, khi nào ta mới có thể đánh cho hắn một trận đây?
Sau này không đuổi kịp hắn, chẳng phải cả đời không còn hi vọng báo thù sao?
Mạnh Tiêu bên này nhào vào Tiêu Y, năm tay nàng hỏi: "Mau nói đi, hắn là Hóa Thần từ khi nào vậy?"
"Chậm hơn Đại sư huynh một chút, hình như mới tiến vào Hóa Thần chưa được một năm."
Giờ có thể nói được rồi.
"Cái gì? Không đến một năm?" Thượng Quan Xúc không tin. Nàng ta nghỉ ngờ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Ta vừa mới phát hiện Lữ Thiếu Khanh không giống như là Hóa Thần cảnh giới tầng một, hình như mạnh hơn."
Tiến vào Hóa Thần không đến một năm đã lại đột phá?
Nói đùa cái gì.
Dù có là thiên tài cũng phải có giới hạn thôi chứ.
Với vấn đề này, Tiêu Y chỉ cười hì hì không trả lời. Nhị sư huynh của ta là thiên tài, người phàm như các ngươi há có thể tưởng tượng?
Phương Hiểu nhìn Lữ Thiếu Khanh tràn đầy sợ hãi thán phục, chậm rãi nói: "Thì ra đây mới là sức mạnh lớn nhất của Lữ công tử."
Mà bên này, Ngao Đức biết Lữ Thiếu Khanh đã là Hóa Thần thì biết mình không thể gỡ gạc được ván này rồi.
Hắn ta hung tợn nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh: "Coi như ngươi giảo hoạt, cũng coi như ngươi gặp may, trốn được một kiếp."
"Nhưng chuyện giữa chúng ta không phải cứ thế là xong đâu."
Lữ Thiếu Khanh lắng lặng vung tay lên, sức mạnh vô hình quất Ngao Đức bay vào trong hồ nước.
Phụt! Bên dưới hồ không còn nhiều nước nữa, Ngao Đức ngã thẳng đống bùn.
Mùi hôi thối khiến cho hắn ta muốn ói.
"Hỗn đản!" Ngao Thương giận dữ: "Ta muốn..."
"Gào cái gì mà gào!"
Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng phất tay, tiễn hắn ta đi theo ca ca của mình.
Sau đó, lại lẩm bẩm: "Thiếu một người."
Hắn vung tay lên, Mị Phi còn chưa kịp phản ứng đã bị một sức mạnh vô hình kéo từ đằng xa lại ném mạnh xuống hồ nước.
"Tốt. Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt!"
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay: "Dễ chịu."
Sau đó, hắn nói với mọi người: "Mọi người tiếp tục đi, nếu đã không chào đón †a vậy ta đi trước."
Lữ Thiếu Khanh dẫn theo mấy người Tiêu Y tiêu sái rời đi, để lại một phòng người nhìn nhau.
"Ngao Đức huynh, các ngươi thế nào?"
Cảnh Mông ngay lập tức chạy đến vớt bọn Ngao Đức lên.
Khi vớt lên, ba người Ngao Đức, Ngao Thương và Mị Phi đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Sau khi bị đánh thức, oán khí của ba người xộc lên tận trời, thiếu chút nữa là lật tung cả nơi này lên
"Ta muốn giết hắn!"
"Hỗn đản, ta và hắn thế bất lưỡng lập!"
"A" "Hỗn đản, nhẫn trữ vật của ta!"
Bị Lữ Thiếu Khanh đập cho mơ mơ màng mạng rồi bị ném vào trong nước ngâm trong bùn, ba người Ngao Đức chỉ hận mình không phải đang nằm mơ.
"Lạ thật, hình như Lữ công tử tới đây chính là vì nhắm vào mấy người Ngao Đức công tử?"
Có người bỗng nhiên lên tiếng đưa ra một vấn đề như thế.
Biết Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần rồi, cách xưng hô với hắn cũng chuyển thành tôn trọng hơn.
Thượng Quan Xúc bỗng nhiên lên tiếng: "Xem ra Ngao gia và Mị gia đúng là có phái người đuổi giết Lữ công tử, nếu không, không thể giải thích được."
Mọi người giật mình, hiểu ra.
Không sai, sau khi bị người của Ngao gia và Mị gia truy sát, ôm một bụng đầy tức giận, Lữ Thiếu Khanh trở về tìm bọn Ngao Đức báo thù.
Ngao Thương đang phẫn nộ không để ý tới chuyện gì khác nữa, hắn ta gầm lên: "Đáng chết, vì sao hai vị trưởng lão không liên thủ giết hắn?"
Cảnh Mông tri kỷ nhắc nhở: "Lữ công tử là Hóa Thần, muốn giết một vị Hóa Thần nào có dễ dàng như thế?"
Hóa Thần đó, đây là cảnh giới không ít người ghen tị cũng ghen không tới.
Mị Càn bế quan tới tận bây giờ còn chưa có dấu hiệu đột phá đâu.
Nếu dễ bị giết thế, thì đã không gọi là Hóa Thần rồi.
Ngao Đức không nói gì, hẳn ta chỉ đau khổ nhắm mắt lại. Quá phiền não!
Lần này tụ tập hắn mời nhiều người đến như vậy mới đầu là muốn được sảng khoái.
Kết quả, mình lại là trò cười cho người khác sảng khoái.
Mặt hắn ta lại một lần nữa bị Lữ Thiếu Khanh ném xuống đất rồi dâm lên.
Mị Phi hét lên, âm thanh sắc nhọn, kích thích màng nhĩ của mọi người: "Đáng chết, nhất định Tứ trưởng lão sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhất định sẽ giết hắn."
Đám người nghe vậy đều âm thầm gật đầu. Quả nhiên, Mị gia đã phái ra Mị Bắc Lạc.
Mã Chính Tinh đột nhiên cười lên: "Phái ra ba vị cao thủ Hóa Thần, lại để cho người ta về được." Ngao Thương nhìn chằm chăm Mã Chính Tinh, hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Mị Phi cũng lạnh lùng nói: "Hừ, hắn như con chuột chạy về, không dám để ai biết, nếu không đã chết từ lâu rồi."
"Đối mặt với cao thủ thật sự, hắn chỉ có thể chạy trốn như chuột thôi."
Mị Phi vừa dứt lời.
Thượng Quan Xúc bỗng nhiên chen lời: "Vậy cũng chưa hẳn."
"Thượng Quan Xúc, ngươi có ý gì?"
Lúc này Mị Phi rất muốn cắn cho Thượng Quan Xúc một cái.
Sau đó, bôi hết nước bùn thối xộc lên tận trời này lên mặt nàng ta.
Thượng Quan Xúc ngồi cùng với mấy người Tiêu Y, đâm ra trong tiềm thức Mị Phi cũng xem nàng ta thành kẻ địch của mình. Thượng Quan Xúc cầm một tấm thiên cơ bài trong tay, thản nhiên nói: "Ta vừa nhận được một tin tức, ở phía đông Đốn thành, có một nơi tên là Đỉnh Tinh Sơn, có dấu hiệu xảy ra chiến đấu."
Dừng một chút, nàng ta nhấn mạnh hơn: "Là chiến đấu giữa Hóa Thần! Mà lại không chỉ có một vị Hóa Thần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận