Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 424 - Rời khỏi



Chương 424: Rời khỏiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgười đến từ Trung Châu, Học viện Trung Châu, vừa nghe đã cảm thấy cao quý.Tiền đồ không thể lường trước."Được chứ." Chuyện nằm ngoài dự liệu của Đường Sách là, Lữ Thiếu Khanh trả lời vô cùng sảng khoái.Sảng khoái đến mức Đường Sách cảm thấy khó tin."Thật, thật sự?""Vô nghĩa, bán cho ai mà không phải là bán?" Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, mặc dù là Quy Nguyên Các và Điểm Tinh Phái, chỉ cần đưa đủ linh thạch, cứ bán như thường.Đường Sách vạn phần kinh hỉ, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại tốt như vậy.Bởi vậy, Đường Sách cảm thấy Lữ Thiếu Khanh cũng là một tiền bối mặt mũi hiền lành."Thật tốt quá, ta, ta lập tức đưa tiền."Tài nguyên của Đường gia đều tập trung trên người Đường Sách, cho nên gã mang đủ ba mươi vạn linh thạch trên người."Cái gì? Trên người ngươi có ba mươi vạn linh thạch?"Lữ Thiếu Khanh bất ngờ.Đúng là có mắt như mù, tên tiểu tử trước mắt mình thế mà còn giàu có hơn đám người đến từ Trung Châu kia?Lữ Thiếu Khanh ôm ngực theo bản năng, thật là đau lòng.Lữ Thiếu Khanh cảm thấy được của hắn tâm giống như lọt vào vạn kiến cắn nuốt, vô cùng đau lòng."Tên đáng chết." Lữ Thiếu Khanh gầm thét với Đường Sách: "Ngươi có nhiều linh thạch như vậy vì sao không nói cho ta biết?"Sau này có gặp phải người đến gây chuyện, cứ lấy nhẫn trữ vật trước rồi nói.Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên trời thở dài, thất sách rồi.Lữ Thiếu Khanh rời khỏi, sau tám ngày ở lại Lai Thành, Phương Hiểu đã thuyết phục ca ca tỷ tỷ của nàng ta, xác định vị trí gia chủ.Hắn mượn một con thuyền từ chỗ Phương Hiểu, dẫn Tiêu Y rời khỏi nơi này.Ngay cả điển lễ của Phương Hiểu cũng không tham gia.Đợi đến lúc điển lễ Phương gia kết thúc, Phương Hiểu cảm thấy mình như trong cảnh mơ, nàng ta thật sự làm được rồi.Từ hôm nay trở đi, nàng ta chính là gia chủ Phương gia.Sau này, nàng ta sẽ có nhiều tài nguyên tu luyện hơn.Phương Hiểu đứng trong tiểu viện không có một bóng người, nhìn ánh trăng trên trời, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt cũng càng ngày càng kiên định.Trở thành Phương gia chi chủ, chỉ là bắt đầu với nàng ta mà thôi.Ta sẽ trở nên cường đại, cũng sẽ làm Phương gia trở nên cường đại.Dưới ánh trăng, bóng dáng Hạ Ngữ từ từ xuất hiện, cười nói với Phương Hiểu: "Hiểu tỷ tỷ, chúc mừng."Hạ Ngữ biết những gì Phương Hiểu đã trải qua, trong những đứa con của Phương Thái Hà, chỉ có mình Phương Hiểu là không có nhà ngoại giúp đỡ, tuổi lại nhỏ, bị bắt nạt rất nhiều.Hiện giờ, mọi chuyện đã nghịch chuyển, nàng ta trở thành chủ nhân của Phương gia.Phương Hiểu mỉm cười: "Cảm ơn."Sau đó, giọng nàng ta tràn ngập cảm khái: "Trên thực tế, tất cả những chuyện này cũng nhờ có Lữ công tử.""Là Lữ công tử làm phụ thân hạ quyết tâm, không phân vân giữa rất nhiều thế lực, cuối cùng lựa chọn ta."Hạ Ngữ gật đầu, cũng cảm khái: "Lữ sư đệ nhìn thì không đáng tin, trên thực tế đáng tin cậy hơn bất cứ ai.""Từ lúc tỷ quyết định nhờ hắn giúp đỡ thì tỷ đã thắng rồi."Đối với chuyện này, Phương Hiểu không phủ nhận, tuy nàng ta trả giá rất đắt, nhưng lại nhận được báo đáp xứng đáng."Đúng vậy, thắng rồi."Hạ Ngữ nhìn quanh, thấy lạ: "Sao không thấy Lữ sư đệ và Tiểu Y muội muội tới tham gia điển lễ của tỷ?"Suốt cả ngày hôm nay cũng không thấy bóng Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y đâu, Hạ Ngữ thấy rất lạ.Lữ Thiếu Khanh không đến xem náo nhiệt, Tiêu Y cũng nên đến mới đúng chứ?Chuyện vui như vậy, lấy tính cách của Tiêu Y không thể nào không đến.Phương Hiểu hơi ngẩn ra, sắc mặt hơi cổ quái: "Ngữ muội muội, Lữ công tử đã đi từ lúc sáng sớm rồi.""Cái gì?"Hạ Ngữ ngây dại, như tiên tử dưới ánh trăng.Nhưng giờ khắc này ngay cả tiên tử cũng ngơ ngác.Hạ Ngữ sửng sốt mấy hơi thở, phục hồi tinh thần lại, cười khổ: "Xem ra Lữ sư đệ đang trốn tránh ta."Hạ Ngữ không biết nói gì trước chuyện này, nếu như là người khác, Hạ Ngữ nhất định sẽ cho rằng người đó đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cố ý biểu diễn trước mặt nàng.Nhưng Lữ Thiếu Khanh thì đang trốn nàng thật.Mà mục đích hắn trốn tránh của nàng là vì tránh gặp phiền phức.Mặc dù là tâm tình Hạ Ngữ vốn luôn bình hòa, giờ khắc này cũng sinh ra một chút không phục.Phương Hiểu cũng không biết nói gì trước chuyện này.Người khác chỉ mong được đến gần Hạ Ngữ, mà Lữ Thiếu Khanh thì sao, tránh xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.Làm cho người ta nhịn không được hoài nghi đến cùng hắn có phải nam nhân hay không.Phương Hiểu nhìn Hạ Ngữ mặc dù rơi vào trạng thái ngơ ngác vẫn có một phen phong tình khác như cũ, an ủi: "Lữ công tử rời khỏi đây, không tới tham gia điển lễ chắc là không muốn gặp phải người của Quy Nguyên Các."Hạ Ngữ lắc đầu, "Lữ sư đệ không sợ Quy Nguyên Các, người của Quy Nguyên Các không làm gì được hắn, phải là bọn họ trốn tránh Lữ sư đệ mới đúng."Vừa nhắc đến Quy Nguyên Các, Hạ Ngữ nhịn không được hỏi một câu: "Ta còn tưởng rằng hôm nay nhị ca của tỷ sẽ làm gì đó."Phương Lâm hết sức thân thiết với Quy Nguyên Các, đương nhiên Phương Lâm sẽ không cam tâm thất bại như vậy.Phương Hiểu lắc đầu, biểu cảm trên mặt không thay đổi gì nhiều, nàng ta cũng đã thuyết phục nhị ca của nàng ta."Ta đã đồng ý với nhị ca, sau này tất cả việc buôn bán trong những thành trấn phụ cận Quy Nguyên Các đều sẽ do gã ta xử lý, gã ta cũng đồng ý.""Nói ra, vẫn phải cảm tạ Lữ công tử. Phụ thân từng nói, Lữ công tử từng uy hiếp nhị ca, không cho phép nhị ca lên làm gia chủ.""Nhị ca cũng không dám xem lời cảnh cáo của một vị Nguyên Anh là không khí."Nói đi nói lại, lại quay lại Lữ Thiếu Khanh.Chuyện này đủ để chứng minh, Phương Hiểu được đến vị trí gia chủ, Lữ Thiếu Khanh có công lao lớn đến mức nào."Hành động của Lữ công tử đã làm Quy Nguyên Các hận hắn thấu xương." Hạ Ngữ cảm thán một câu, rồi lại thuận miệng hỏi thêm: "Đúng rồi, giờ người của Quy Nguyên Các đang ở đâu?""Người của Quy Nguyên Các rời khỏi vào trưa hôm nay."Câu nói này của Phương Hiểu rất bình thường, lại làm Hạ Ngữ biến sắc: "Không hay rồi, có lẽ Lữ sư đệ gặp nguy hiểm rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận