Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2581: Mục tiêu là tàn hồn? (length: 7134)

Trước mắt bao người, Lữ Thiếu Khanh như bị một đầu rắn lớn nuốt vào bụng, đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Chuyện gì xảy ra?
Vừa nãy còn đang đánh nhau với Đọa Thần sứ.
Sau một khắc liền bị sương mù đen nuốt chửng.
Thế cục trong nháy mắt đảo ngược.
Sương mù Luân Hồi cuồn cuộn, Lữ Thiếu Khanh biến mất trong đó, giống như trước đó Đọa Thần sứ nuốt chửng các Đọa Thần quái vật khác.
"Hắn chết chắc!"
Một vài tu sĩ Độn Giới không ưa Lữ Thiếu Khanh lập tức lạnh lùng lên tiếng.
"Hắn cũng giống như lũ quái vật trước đó bị Đọa Thần sứ nuốt."
"Hừ, thằng ngu xuẩn, dù gì cũng là Đại Thừa kỳ, sao có thể là đối thủ của tiên nhân?"
"Chỉ là Đại Thừa kỳ, cũng đòi thí tiên sao?"
"Hưởng chút lợi lộc liền không biết trời cao đất dày?"
Trong giọng nói băng lãnh mang theo sự hả hê không hề che giấu.
Lữ Thiếu Khanh gặp nạn, đám tu sĩ Độn Giới trong lòng mừng rỡ.
Bọn hắn vốn không xem Lữ Thiếu Khanh là người một nhà.
Dù có Đọa Thần sứ là kẻ địch đáng sợ, Lữ Thiếu Khanh thất bại, bọn hắn vẫn cứ vui sướng.
Trong mắt tu sĩ Độn Giới, Lữ Thiếu Khanh với Đọa Thần sứ chẳng khác nhau là bao.
Thậm chí, Lữ Thiếu Khanh càng thêm đáng ghét.
Dù sao Đọa Thần sứ miệng đâu có thối như vậy.
Thân ảnh Đọa Thần sứ lóe lên, xuất hiện trước sương mù Luân Hồi.
Sau một khắc, sương mù Luân Hồi đột nhiên cuộn trào.
Hai tia chớp đen trắng bất chợt thoát ra từ bên trong sương mù Luân Hồi, một trái một phải, như hai con rắn độc hung hăng cắn về phía Đọa Thần sứ.
Ngay sau đó, sương mù Luân Hồi không ngừng co vào, cuối cùng hoàn toàn không còn trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh, bị Lữ Thiếu Khanh hấp thu.
Bề ngoài cơ thể hắn, ánh vàng chợt lóe.
Lữ Thiếu Khanh nguyên vẹn không hề sứt mẻ xuất hiện trước mặt mọi người.
"Ngu xuẩn!" Lữ Thiếu Khanh chống nạnh cười lạnh, "Ngươi cho rằng sương mù Luân Hồi có thể làm gì được ta?"
"Ăn ta một chiêu!"
Đám đông tu sĩ Độn Giới như vừa ăn phải thứ gì đó khó nuốt, biểu cảm khó coi tột độ.
Bọn hắn cảm thấy mặt nóng bừng bừng, như bị người ta tát mạnh.
"Thật hèn hạ!"
"Vô sỉ!"
Bọn hắn nhao nhao lên tiếng trách móc, hoàn toàn quên mất Đọa Thần sứ mới là kẻ thù lớn nhất của bọn hắn.
Quản Đại Ngưu ở xa quan chiến nhịn không được phun tào, "Nhìn đi, đây chính là đại ca."
Chuyên đánh vào cái sự hèn hạ.
Đám người đều bất lực phàn nàn.
Cố ý để sương mù Luân Hồi nuốt vào, thực chất là cố ý dùng kế trong kế, gài bẫy Đọa Thần một vố.
Phù Vân Tử cũng nhíu mày, quá tiện.
Hắn thử nghĩ, nếu mình là Đọa Thần sứ, có lẽ cũng thật sự không kịp trở tay.
Hai tia chớp nhanh như chớp giật, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Đọa Thần sứ.
"Hừ!"
Tiếng hừ lạnh vang lên, hai đạo điện đen trắng trực tiếp biến mất không thấy đâu.
Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt, chuyện gì xảy ra?
Trong tầm mắt hắn, xung quanh Đọa Thần sứ vừa rồi như khẽ động, tựa như gió nhẹ thổi qua mặt hồ, tạo gợn sóng nhẹ nhàng, rồi lại trở về bình lặng.
Đệ Nhất Quang Tự và Đệ Nhất Ám Liệt của hắn giống như bị vòng xoáy nuốt vào, biến mất không dấu vết.
Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của hai tia chớp nữa.
Đọa Thần sứ nhìn Lữ Thiếu Khanh, lộ ra nụ cười, trong nụ cười không chỉ có âm lãnh, còn có cả sự đắc ý.
Nó nhẹ nhàng vung tay lên, hai đạo điện đen trắng lại xuất hiện trước mặt nó.
Xung quanh hiện ra sương mù Luân Hồi nhàn nhạt, giống như một cái lồng giam cầm hai tia chớp bên trong.
Hai tia chớp không ngừng lóe lên, xông lên phía trước xông về phía sau, nhưng không có cách nào đột phá được phong tỏa của sương mù Luân Hồi.
Lữ Thiếu Khanh thấy xót cả ruột, nghiêm giọng quát, "Làm cái gì đấy?"
"Cướp a?"
Lúc này Lữ Thiếu Khanh mới kịp phản ứng.
Đám quái vật Đọa Thần chính là thông qua sương mù Luân Hồi để điều khiển Đệ Nhất Ám Liệt mở cửa.
Bọn chúng không có cách nào trực tiếp khống chế Đệ Nhất Ám Liệt, sương mù Luân Hồi trở thành công cụ bọn chúng khống chế Đệ Nhất Ám Liệt.
Hiện giờ, Đọa Thần sứ chính là dùng sương mù Luân Hồi để giam cầm Đệ Nhất Quang Tự và Đệ Nhất Ám Liệt lại.
Đọa Thần sứ còn thông minh hơn trong tưởng tượng.
Nó không những có được hình dáng bên ngoài của con người, mà còn có trí tuệ không hề thua kém con người.
Bị giam cầm một phần, Lữ Thiếu Khanh có thể cảm nhận được Đệ Nhất Quang Tự và Đệ Nhất Ám Liệt trong cơ thể mình đang giảm bớt.
Đồng thời, trong lòng sinh ra một cỗ phẫn nộ khó hiểu.
Từ trước đến nay chỉ có hắn cướp đồ của người khác, chưa từng có người nào đến cướp đồ của hắn.
"Tỷ tỷ tiên nữ còn có thể ra tay không?"
"Linh thạch có thể thiếu trước không?"
Trước mắt, hắn chỉ có thể dựa vào ma quỷ tiểu đệ, chỉ có ma quỷ tiểu đệ một lần nữa ra tay, hắn mới có cơ hội.
Lữ Thiếu Khanh mở miệng hỏi dò, không đợi được nữ nhân trả lời.
Thanh âm của Đọa Thần sứ liền vang lên, "Giao tàn hồn ra đây, bọn chúng, ta sẽ trả lại cho ngươi."
Má ơi!
Muốn cướp người?
Lữ Thiếu Khanh vung tay, ngăn cách âm thanh của hai người.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Đọa Thần sứ, thử thăm dò hỏi, "Ngươi nói tàn hồn là cái gì?"
"Ngươi nói thử xem, biết đâu ta lại gặp rồi."
Tàn hồn!
Hai chữ này hắn đã nghe qua rất nhiều lần, cũng biết rõ là chỉ ma quỷ tiểu đệ.
Ma quỷ tiểu đệ có lai lịch gì, Lữ Thiếu Khanh cũng từng hỏi, nhưng không có kết quả.
"Sâu kiến không xứng biết!" Đọa Thần sứ ngữ khí hết sức khiến người ta tức giận.
Tức giận đến mức Lữ Thiếu Khanh giậm chân, "Xem ra hôm nay nếu không đánh cho ngươi chết, ngươi sẽ không biết sự lợi hại của ta đâu..."
Lời còn chưa dứt, Đọa Thần sứ lạnh lùng vung tay lên, không gian trước mặt nó và Lữ Thiếu Khanh nổi lên rung động.
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảm thấy khoảng cách giữa mình và Đọa Thần sứ trước mắt bị kéo dài ra vô hạn.
Hắn liên tục di chuyển, thuấn tránh ngàn vạn dặm, nhưng phát hiện vẫn không cách nào rút ngắn khoảng cách với Đọa Thần sứ.
Lữ Thiếu Khanh bỗng thấy áp lực, chỉ một chiêu này thôi, hắn đã cảm nhận được chênh lệch giữa mình và Đọa Thần sứ.
Khó rồi!
Lữ Thiếu Khanh chết lặng.
Ở cự ly gần, hắn có thể nện cho Đọa Thần sứ bầm dập.
Nhưng sau khi bị hắn nện mấy lần vừa rồi, Đọa Thần sứ cũng đã khôn ra, không cho hắn áp sát.
Không thể áp sát, hắn làm sao có thể đánh thắng được Đọa Thần sứ?
Một đòn của ma quỷ tiểu đệ chỉ khiến nó bị thương, chưa đủ để mất sức chiến đấu.
"Cái quỷ gì mà có ba thành phần thắng vậy!" Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên.
Mắt hắn lóe lên, nhìn chằm chằm Đọa Thần sứ như thể mình mãi mãi không thể kéo gần khoảng cách, trong đầu không ngừng tính toán các khả năng.
Chênh lệch cảnh giới thực lực giữa hắn và Đọa Thần sứ quá lớn.
Nếu Đọa Thần không chủ động, đừng hòng nghĩ đến việc rút ngắn khoảng cách với Đọa Thần sứ.
Vậy nên, phải khiến Đọa Thần chủ động mới được.
Nghĩ đến đây, Lữ Thiếu Khanh dứt khoát dừng lại, không chủ động tấn công.
Đọa Thần thấy thế, vung tay lên, sương mù Luân Hồi ào ạt ập đến, lại một lần nữa nuốt chửng Lữ Thiếu Khanh....
Bạn cần đăng nhập để bình luận