Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1128: Không thấy nữa

Chương 1128: Không thấy nữaChương 1128: Không thấy nữa
"Không vội." Lữ Thiếu Khanh vỗ nhè nhẹ lên vai Dận Khuyết.
Dận Khuyết cả thấy thân thể mình được thả lỏng, cấm chế trong cơ thể tiêu bớt đi hơn phân nửa.
Sức mạnh đã biến mất lại quay lại cơ thể, cảm nhận được linh lực, Dận Khuyết gần như muốn khóc.
Hai ngày này hắn ta chẳng khác nào phàm nhân chơi nhảy cầu, cả đời này cũng không muốn trải qua nữa.
Cảm giác mất mà có lại khiến cho hắn ta hơi hoảng hốt và yếu đuối, không thể tin được.
Trong lòng hắn ta thực sự cảm động, cũng có cảm tình với Lữ Thiếu Khanh nhiều hơn, càng tin tưởng hẳn hơn.
Nhưng hắn ta vẫn không hiểu: "Vì sao không giải trừ hết cho ta?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ giải trừ cho hắn một phần cấm chế, cấm chế chủ yếu trong cơ thể vẫn còn nguyên, cũng phải mất vài ngày mới tự giải được.
Hiện tại hắn ta chỉ khôi phục một phần thực lực, miễn cưỡng có thể tự vệ.
Lữ Thiếu Khanh ăn ngay nói thật: "Ta sợ ngươi đánh ta."
Dù là Dận Khuyết cũng không nhịn được mà liếc mắt. Ngây thơ.
Tốt xấu gì ta cũng lớn hơn ngươi, ta ngây thơ vậy sao?
Lữ Thiếu Khanh chất vấn nhân phẩm của mình hắn ta chỉ hừ một tiếng, hơi khó chịu nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập với chúng ta, chúng ta sẽ là đồng đội, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm"
"Nhìn ta giống người hẹp hòi sao?"
Lữ Thiếu Khang võ tay tán thưởng ý chí của Dận Khuyết: "Không ngờ nhìn ngươi lôi lôi kéo kéo vậy mà làm người không tệ lắm nhỉ."
Dận Khuyết ngạo nghễ ngẩng đầu kiêu ngạo: "Hừ, nói nhảm, ngươi không hỏi xem ta là người thế nào à?"
"Ta là thiên tài, người bình thường hiểu được sao?"
"Mau giải khai cấm chế cho ta đi."
Dận Khuyết có vẻ vẫn chứng nào tật nấy, lại cuồng ngạo.
"Được!" Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Ngươi nói vậy ta sẽ giải cho ngươi."
Dận Khuyết rất vui, cuối cùng đã lấy lại được sức mạnh rồi. Nhưng một khắc sau, Dận Khuyết cảm thấy mình đang bay lên, theo bản năng hắn ta quay đầu, thấy Lữ Thiếu Khanh đang phất phất tay với mình: "Gặp lại, phì, không gặp lại!" Dận Khuyết không hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh đột nhiên lại thay đổi thái độ.
"Xong!" Lữ Thiếu Khanh vỗ võ tay, hơi nhún chân, phi thuyền đột nhiên tăng tốc, chớp mắt đã bỏ lại Dận Khuyết đằng sau, biến mất khỏi tầm mắt hắn ta.
Tiêu Y trợn mắt há mồm, ngồi yên trên mép thuyền, nhìn Nhị sư huynh khó mà tin nổi.
Hai con Bạch trên đỉnh thuyền thấy cảnh này mà run lẩy bẩy.
Đại Bạch nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhìn Đại Bạch.
Ánh mắt cả hai đều nhất trí rằng: "Thấy chưa? Đây chính là Đại ma đầu." Tiêu Y quay lại không thấy Dận Khuyết đâu nữa, hắn ta đã biến mất trong lòng đất xám xịt mênh mông.
Nàng ngơ ngác nhìn Lữ Thiếu Khanh, không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại ném Dận Khuyết xuống thuyền: "Nhi... Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì vậy?”
"Muốn làm gì? Không thấy cái gánh nặng kia vừa bị ta vứt đi à?"
Lữ Thiếu Khanh rất vui, đe dọa Tiêu Y: "Muội cũng thế, đừng có làm ta bực, nếu không ta cũng ném luôn cả muội xuống."
Tiêu Y nghe xong, vội vàng nhảy từ mép thuyền xuống.
Nàng lập tức ngoan ngoãn cười, nghiêm túc cam đoan: "Nhị sư huynh yên tâm, muội ngoan nhất, muội sẽ không làm huynh bực."
Đánh chết cũng không làm gánh nặng đâu.
Cái kết của gánh nặng chính là bị ném đi.
Lữ Thiếu Khanh hài lòng ngồi xuống, ném được gánh nặng, vui sướng biết bao.
Hắn bày linh đậu ra, Tiêu Y lại gần thuần thục bóc sẵn, vừa bóc vừa hỏi: "Nhị sư huynh, không phải vừa rồi huynh mới nói muốn góp một phần sức lực cho nhân tộc sao?"
Lữ Thiếu Khanh ném một viên linh đậu vào miệng, nhai rốp một cái, híp mắt thoải mái nói: "Với thực lực của chúng ta, tránh ra xa, không đi gây phiền thêm chính là góp một phần sức rồi."
"Với thực lực này, chúng ta đi lên chính là vướng víu, làm phiền người ta thêm thôi. Người ta phải tự biết mình, trốn đi, không gây thêm phiền phức chính là ra sức rồi."
"Nếu còn hô thêm vài câu "Cố lên!" nữa thì đúng là góp sức lớn rồi."
"Muội.." Tiêu Y gian nan nhiun xuống, nuốt lời chê bai vào bụng, chỉ nói: "Nhị sư huynh, huynh và Đại sư huynh lợi hại như vậy, không phải vướng víu đâu."
Lữ Thiếu Khanh gõ đầu nàng một cái, uốn nắn cái nhìn của nàng: "Mới là Nguyên Anh kỳ, không phải vướng víu thì là cái gì?"
"Bớt ở đây đội mũ cao cho ta đi. Bớt đóng góp vào chuyện nguy hiểm thôi."
Tiêu Y cúi đầu nhìn bản thân mình: "Theo như ý của Nhị sư huynh, muội là Kết Đan kỳ chẳng phải là càng vướng víu hơn sao?"
"Đúng rồi!" Lữ Thiếu Khanh rất vui mừng: "Muội biết được thế này là tốt rồi, nhanh chóng tu luyện cho ta, nếu không †a cũng sẽ ném muội xuống thuyền đấy."
Ném xuống thuyền chắc chắn là không, nhưng trừng phạt khác không chừng sẽ có.
Tiêu Y vội vàng cam đoan: "Nhị sư huynh yên tâm, muội sẽ nghiêm túc tu luyện."
Đừng có chỉ biết nói, phải tỏ rõ thái độ ra mới được.
"Ôi." Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Thật đúng là phiền chết đi được."
"Chỉ muốn an tĩnh về nhà sao mà khó vậy chứ?"
Không còn niềm vui vì ném được gánh nặng Dận Khuyết nữa, trong lòng Lữ Thiếu Khanh lại dâng bi thương.
Con đường về nhà long đong gập ghềnh.
Tiêu Y lại nói: "Nhị sư huynh ném hắn ta xuống như thế, cuối cùng hắn ta vẫn sẽ đuổi theo chứ"
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Dù có đuổi được cũng mất một chút thời gian. Hừ, tốt nhất là gặp được vài con quái vật giày vò hẳn ta một chút."
Tiêu Y hiểu ra: "Nhị sư huynh, huynh cố ý sao? Cố ý để cho hắn ta chỉ còn một chút thực lực, cho hắn ta ăn khổ sao?"
Lữ Thiếu Khanh hầm hừ: "Ai bảo hắn ta dám phách lối trước mặt ta? Hắn †a không chịu khổ, ai chịu khổ?"
Tiêu Y nghe xong, chỉ biết âm thầm mặc niệm. Thảm quá rồi, lại đắc tội với Nhị sư huynh, không chết cũng phải bị giày vò mất nửa cái mạng.
"Hà hà, hắn ta thật thảm" Tiêu Y cười ha hả không ngừng. Nàng cũng không ưa nhìn Dận Khuyết cuồng ngạo.
"Hừ, nếu không phải sau lưng hắn ta còn có Hóa Thần, ta đã chơi chết hắn ta rồi." Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận