Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2701: Gặp lại thiên đạo mảnh vỡ (length: 7122)

Đợi đến khi Lữ Thiếu Khanh hấp thu xong xuôi, Trinh Thần Quân đã hoàn toàn biến mất không thấy, để lại một cái đại điện trống rỗng.
Bất quá!
Lữ Thiếu Khanh đi vài bước, đến chỗ Trinh Thần Quân biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên, "Tìm được rồi!"
Lúc vừa mới tiến vào thần điện, Trinh Thần Quân một mực trốn tránh không xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh không có cách nào tìm được hắn.
Sau này khi Trinh Thần Quân từ dưới đất xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh biết rõ dưới đại điện còn có không gian khác.
Lữ Thiếu Khanh không quên mục đích thực sự của hắn.
Đến đây là vì tìm kiếm tiên thạch mà quỷ nhỏ đã nhắc tới.
Thăm dò thực lực của Trinh Thần Quân chỉ là tiện thể.
Tiên thạch mới là chuyện chính.
Đại điện trống rỗng, không thấy bóng dáng tiên thạch.
Tiên thạch chắc chắn giấu ở nơi khác.
Trinh Thần Quân biến mất như thế nào, hắn đã thấy rõ ràng.
Lữ Thiếu Khanh dùng chân chà xát, mặt đất phát ra tiếng phanh phanh, tiên thức khẽ quét qua, tất cả bình thường, không phát hiện ra thông đạo ngầm hay sào huyệt nào.
Lữ Thiếu Khanh thần sắc không thay đổi.
Tính năng ngăn cách của sương mù Luân Hồi rất mạnh, tiên thức không dò xét được là rất bình thường.
Lữ Thiếu Khanh tâm thần khẽ động, sương mù Luân Hồi dưới chân bị hấp thụ, không còn sương mù Luân Hồi, phiến đá dưới chân cũng không chịu nổi lực lượng của Lữ Thiếu Khanh, một cước giẫm nát.
Một lối đi tối đen tĩnh mịch xuất hiện.
Thông đạo sâu không thấy đáy, bên trong cũng là sương mù Luân Hồi cuộn trào, xem như để Lữ Thiếu Khanh biết rõ nơi phát ra của sương mù Luân Hồi trong đại điện.
Trong sương mù Luân Hồi cuồn cuộn, cái thông đạo này lộ ra âm trầm quỷ dị, phảng phất thông thẳng xuống Địa ngục.
Lữ Thiếu Khanh không quá do dự, một bước phóng ra, tiến vào trong thông đạo.
Thân thể nhanh chóng hạ xuống, sương mù Luân Hồi xung quanh chủ động tiến vào thân thể hắn, nhưng đều bị hắn dễ dàng hấp thu chuyển hóa thành lực lượng của mình.
Một đường thông suốt không trở ngại, không gặp bất cứ sự cản trở hoặc cạm bẫy, nguy hiểm giam cầm nào.
Thông đạo rất dài, Lữ Thiếu Khanh một đường cấp tốc hạ xuống, cuối cùng chủ động tăng tốc, lấy tốc độ nhanh hơn lao xuống, xông thẳng xuống chỗ sâu hun hút.
Một đường xông thẳng, mấy canh giờ thoáng cái đã trôi qua, vẫn không thấy đáy, Lữ Thiếu Khanh muốn ngủ gật.
Dựa theo tốc độ của hắn, quãng đường rơi xuống đã sớm vượt qua chiều cao của thần sơn bên ngoài.
Chẳng lẽ, thật sự đến chỗ giao nhau với Địa Ngục sao?
Ngay lúc Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ, phía trước xuất hiện ánh sáng nhạt.
Lữ Thiếu Khanh vui mừng, sắp đến rồi sao?
Tốc độ đột ngột tăng, ánh sáng trước mắt càng lúc càng lớn.
Cuối cùng "bịch" một tiếng, phảng phất xông phá một bình chướng nào đó, Lữ Thiếu Khanh cảm giác được mình tiến vào một không gian khác.
Một mảnh thế giới tinh không.
Lơ lửng giữa không trung, Lữ Thiếu Khanh nhìn xung quanh, tinh không ảm đạm, tất cả tinh tú Vô Quang, sương mù Luân Hồi cuộn trào dường như đã nuốt chửng ánh sáng của tất cả các tinh tú.
Tất cả tinh tú phảng phất đã sớm chết đi, không có chút sức sống.
Ở nơi sâu xa, một bóng đen tròn trĩnh ẩn hiện, Lữ Thiếu Khanh đoán không sai, hẳn là ánh trăng.
Cũng không hề có chút ánh sáng, tất cả đều lộ ra âm u đầy tử khí, hoang vu cô quạnh.
Có liên quan đến quỷ nhỏ không?
Trong không gian phòng, cũng có một mảnh tinh không.
Trong tinh không, dưới chân Lữ Thiếu Khanh, có một đám bóng đen, xung quanh là sương mù Luân Hồi cuồn cuộn, liên tục không ngừng bay lên không trung, cuối cùng tiến vào thông đạo sau lưng Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh một bước phóng ra, tiến vào trong sương mù Luân Hồi.
"Ta đi!"
Tiến vào nơi này, nhìn rõ đồ vật bên trong, Lữ Thiếu Khanh không nhịn được hét lớn một tiếng.
Trong tầm mắt của Lữ Thiếu Khanh, một đoạn xương cốt lơ lửng.
Nói đúng ra là nửa bàn tay xương cốt, ngón áp út, ngón út và hơn nửa xương ngón tay liên kết với nhau.
Có thể thấy được, khi còn sống bàn tay này đã bị người dùng một đao chém làm hai đoạn.
Nửa bàn tay xương cốt rất lớn, ít nhất dài cũng đến trăm dặm, giống như xương cốt của người khổng lồ trong thiên địa, bị người chém rớt tại nơi này.
Lữ Thiếu Khanh thử dùng răng cắn, nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Xương ngón tay trắng như ngọc, tỏa ra chút ánh sáng trắng.
Nhưng ánh sáng tỏa ra lại bị sương mù Luân Hồi bao phủ chặt trong phạm vi ngàn dặm, không thể lộ ra chút ánh sáng nào.
Nhìn sương mù Luân Hồi cuộn lên từ phía lưng xương ngón tay, thân ảnh Lữ Thiếu Khanh lóe lên, đến phía lưng xương ngón tay.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn một lần nữa không kìm được chửi thề.
"Mẹ kiếp!"
Một viên đá đen khảm nạm trên xương ngón tay, sương mù Luân Hồi cuồn cuộn không ngừng xuất hiện từ phía trên.
Tảng đá này, Lữ Thiếu Khanh rất quen thuộc.
Mảnh vỡ thiên đạo!
Giống hệt như thứ đã tiếp xúc trước đây, có điều cái này lớn hơn viên trước.
Rõ ràng là mảnh vỡ thiên đạo đang áp chế xương ngón tay.
Thậm chí có thể nói, mảnh vỡ thiên đạo đã chém xương ngón tay thành như thế, rồi luôn áp chế ở đây.
"Đùa nhau à!"
Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, "Ta chỉ là tới tìm ít tiên thạch thôi mà, ta đâu muốn gây chuyện."
Tồn tại bị mảnh vỡ thiên đạo áp chế, không cần nghĩ cũng biết lai lịch bí ẩn đáng sợ.
Tồn tại đáng sợ như thế, Lữ Thiếu Khanh không muốn trêu chọc.
Trước đó một mảnh vỡ thiên đạo nhỏ xíu đã suýt giết chết hắn.
Giờ đây một mảnh vỡ thiên đạo lớn như vậy, trêu chọc vào thì, sợ là không còn lại cặn bã.
Lữ Thiếu Khanh cẩn thận lui lại, "Cầu tài thôi, không đáng để liều mạng."
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy vẫn nên cẩn thận một chút, "Thôi, còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt."
"Vẫn là nên tranh thủ thời gian rời đi, tiên thạch ngày sau từ từ kiếm, tính mạng nhỏ quan trọng hơn."
Chủ yếu là chưa thấy tiên thạch, nếu không nói gì hắn cũng muốn liều một phen.
"Sâu kiến, ngươi sợ sao?"
Đột nhiên một giọng nói vang lên, Lữ Thiếu Khanh nhìn theo hướng đó, thấy Trinh Thần Quân, "Ồ, sao ngươi lại quỳ ở đây?"
Trinh Thần Quân quỳ ở phía dưới, nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh.
"Sâu kiến, sức mạnh phách lối của ngươi đâu rồi?"
"Nhỏ tiếng thôi," Lữ Thiếu Khanh ra hiệu im lặng với Trinh Thần Quân, "Đừng làm ồn, nơi này nguy hiểm quá, chúng ta ra ngoài rồi nói."
Trinh Thần Quân cười lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, "Sâu kiến, ngươi quả nhiên là sợ."
"Nói nhảm, ngươi không sợ?" Lữ Thiếu Khanh nhún vai, "Ngươi sợ ta, ta sợ nó, rất bình thường thôi."
"Hôm nay ngươi chết chắc." Vẻ đắc ý trong mắt Trinh Thần Quân càng tăng.
Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, "Thế thì sao? Ngươi có thể sai khiến nó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận