Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 584 - Đối phó với Ma tộc là trách nhiệm của mọi người (tt)



Chương 584: Đối phó với Ma tộc là trách nhiệm của mọi người (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Hừ!"Thiều Thừa hừ lạnh, bước lên một bước, triệt tiêu áp lực mạnh mẽ của hai người kia: "Thiên Cung Môn các người láo xược quá rồi đấy."Thiều Thừa nổi trận lôi đình, hôm nay suýt thì bị bọn họ gài bẫy, bây giờ còn định ra đòn phủ đầu với đồ đệ của mình hả?Nếu như có thể, Thiều Thừa muốn giết chết hai tên này.Ung Y cũng tiến lên một bước, khí tức mạnh mẽ dội ngược lại, hướng về hai Nguyên Anh của Thiên Cung Môn: "Thật sự cho rằng chúng ta dễ bắt nạt hay sao?""Cổ Tu, Cổ Cảnh Thước, tốt nhất cha con các ngươi hay cho chúng ta một lời giải thích, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo."Cổ Tu, chưởng lão Thiên Cung Môn, Nguyên Anh tầng sáu.Cổ Cảnh Thước, chưởng lão Thiên Cung Môn, Nguyên Anh tầng một.Hai người là cha con, ở trong Thiên Cung Môn quyền cao trức trọng.Lần này cũng là Cổ Tu dẫn đội phụ trách ngăn cản Ma tộc ở đây.Đối diện với Ung Y đang nổi giận, hai người Cổ Tu và Cổ Cảnh Thước liên thủ, chặn lại áp lực mạnh mẽ của Ung Y.Cổ Cảnh Thước chỉ có Nguyên Anh tầng một nhưng khi đối mặt với Ung Y lại chẳng hề lo lắng, hắn ta mỉm cười, nói: "Ung Y tiền bối chớ có tức giận, chúng ta cũng không ngờ tên Ma tộc mạnh nhất là Thôi Chương Uyển lại đột nhiên ra tay.""Nhắc tới thì cũng do chúng ta sơ sót.""Cho nên lần này cha con chúng ta đặc biệt tới đây xin lỗi mọi người."Tuy nói như vậy, nhưng tất cả những người có mặt tại đây đều không cảm nhận được giọng điệu nên có khi nói xin lỗi.Ngược lại là thái độ vênh váo hung hăng, cao cao tại thượng.Dưới hàng lông mày hoa râm của Cổ Tu là đôi mắt ác liệt như mắt ưng: "Hai vị huynh đệ, cũng coi như đã có kinh nghiệm giao thủ với bọn chung, mong các vị tiếp tục cố gắng, triệt để đánh bại lão ta."Đây mới là mục đích thật sự của bọn họ.Đến đây chủ yếu là lo Thiều Thừa với Ung Y sợ rồi, không định tiếp tục ở chỗ này giúp đỡ mà lựa chọn bỏ chạy.Thiều Thừa khó chịu, trong lòng nổi giận, các ngươi không lên, còn muốn để chúng ta tiếp tục lên?"Thật ngại quá." Thiều Thừa lạnh lùng đáp: "Bọn ta giúp các ngươi cũng đủ nhiều rồi, đã đến lúc rời khỏi đây."Cổ Cảnh Thước bật cười, ánh mắt quét qua đám người Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh Thiều Thừa: "Ma tộc chưa diệt, chỉ sợ đến lúc đó sẽ gặp nguy hiểm trên đường.""Đạo huynh, thực lực của ngươi thì không vấn đề gì, nhưng đồ đệ của ngươi có thể chịu nổi tấn công của Ma tộc không?"Cổ Tu cũng thản nhiên nói: "Vì đại nghĩa của Nhân tộc, vẫn mong hai vị chớ nên tức giận."Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.Lấy đồ đệ ra uy hiếp sư phụ, để sư phụ tiếp tục ở đây giúp đỡ.Lửa giận trong lòng Thiều Thừa lập tức bốc lên, Ung Y cũng vậy, có xúc động muốn đánh chết hai kẻ vô liêm sỉ này ngay tại đây.Thiều Thừa lạnh giọng: "Ngươi đang uy hiếp ta?"Cổ Cảnh Thước cười phủ nhận: "Không dám, nào dám uy hiếp đạo huynh chứ, chẳng qua ta có gì nói đấy mà thôi."Tiêu Y rất muốn chửi người, hai tên chó má.Trông dáng vẻ của các ngươi là biết những ngày sư phụ ở đây chẳng tốt lành gì.Ta liên lụy sư phụ rồi.Trong lòng Tiêu Y có vài phần buồn bã.Ngay lúc này, trước mắt nàng tối sầm, Lữ Thiếu Khanh bước ra.Trong lòng Tiêu Y phấn chấn, đúng, nhị sư huynh ở đây, nhị sư huynh chắc chắn sẽ khiến đám người Thiên Cung Môn hối hận.Lữ Thiếu Khanh đứng ra, chắp tay hành lễ với Cổ Tu và Cổ Cảnh Thước: "Hai vị tiền bối, đối phó với Ma tộc là trách nhiệm của mọi người.""Hai vị cứ yên tâm, ta với sư phụ ở đây nhất định sẽ dốc hết toàn lực đối phó với Ma tộc, tranh thủ sớm đánh bại bọn chúng, trả lại sự bình yên cho mọi người."Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến tất cả những người có mặt đều ngẩn ra.Tiểu tử này bị sợ quá hay là không có đầu óc vậy?Đã nói rõ là để sư phụ ngươi tiếp tục bỏ sức, thậm chí là làm pháo hôi nhưng tiểu tử ngươi vẫn đồng ý?Đây là lần đầu tiên hai cha con Cổ Tu và Cổ Cảnh Thước gặp phải người như vậy, trong lúc nhất thời hơi không phản ứng kịp.Trên đời này có kẻ không có đầu óc đến thế sao?Cách đó không xa, có hai bóng người đang quan sát phía bên này.Một bóng dáng cường tráng cao lớn, thậm chí không thua kém gì ma tôc, bạch y tung bay, như công tử ôn ngọc.Đó chính là Đại sư huynh Thiên Cung môn Triều Khải và Nhị sư huynh Phong Quan Ngọc.Phong Quan Ngọc nhìn thấy hành vi của Lữ Thiếu Khanh thì không kìm được cười nhạo một tiếng, lắc đầu, ngữ khí khinh thường: “Đồ hèn nhát.”Sư phụ bị người ta ép đến mức này mà còn nói như vậy, đây không phải là đang tát vào mặt sư phụ sao?Loại người này khi đối mặt với sống chết chắc là sẽ bán đứng sư phụ trước tiên.Triều Khải cũng xem thường Lữ Thiếu Khanh: “Hạng người vô năng nhu nhược.”Sau đó hắn ta quay người đi, rời khỏi nơi này không quay đầu lại: “Nhìn mà chướng mắt.”Ngay cả Ung Y cũng coi thường Lữ Thiếu Khanh, tiểu tử này quá khốn kiếp.Sư phụ ngươi đã bày tỏ suy nghĩ của mình mà ngươi còn bày tỏ phản đối, đây là việc đồ đệ nên làm sao?Hừ, tiểu tử hèn nhát, đừng mong làm con rể đồ đệ của ta.Nhưng mà, điều khiến mọi người thấy kỳ lạ là, cho dù hay Thiều Thừa hay Tiêu Y đều không bày tỏ phản đối, thậm chí còn không tức giận.Thiều Thừa cũng đang trầm mặc, dùng hành động này để bày tỏ ông ta ủng hộ Lữ Thiếu Khanh.Ung Y cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Thiều huynh bị chọc tức đến mức nói không thành lời?Cổ Tu và Cổ Cảnh Thước trong lòng cười lạnh, tiểu tử này coi như hiểu chuyện.Cổ Tu nói với Thiều Thừa và Ung Y: “Hai vị tạm thời nghỉ ngơi đi, vì đại nghĩa nhân tộc, đến lúc đó sẽ đi quyết chiến với ma tộc một trận.”Hai cha con Cổ Tu rời đi.Ung Y không kìm được nữa, lão hỏi Thiều Thừa: “Thiều huynh, huynh định làm gì?”Thiều Thừa lắc đầu, ta cũng không biết, hết thảy đều nghe theo đồ đệ mình, ông ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, con định làm gì?”Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Con cũng không biết nữa, con phải đi xem thử mới được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận