Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 821 - Ai đi ta giết kẻ đó (tt)



Chương 821: Ai đi ta giết kẻ đó (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmChiến ý sôi trào trong cơ thể khiến người ta kinh ngạc lạnh mình, cả người như thanh thần binh, bộc phát ra kiếm ý mãnh liệt khiến người ta không dám áp chế phong mang này.Cung Sùng dám khẳng định, đổi lại là người khác, chỉ riêng cỗ khí thế này của Kế Ngôn cũng khiến người ta mất đi đấu chí, không còn dám chiến đấu.Cung Sùng đối mặt với Kế Ngôn như vậy cũng chẳng có biện pháp nào, cả đời này lão ta gặp rất nhiều kẻ địch. Nhưng đối thủ càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hang như Kế Ngôn là lần đầu tiên lão ta gặp phải.Cho dù công kích như thế nào Kế Ngôn đều có thể ứng phó được.Kế Ngôn đều có thể ứng phó được.Cung Sùng nhìn rất thông thấu, nếu cứ tiếp tục như vậy, Kế Ngôn sẽ càng đánh càng dũng mãnh, sức chiến đấu càng ngày càng mạnh.Đến cuối cùng, kết cục của Cung Sùng lão ta chỉ có một.Cung Sùng nhìn Kế Ngôn như chiến thần, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.Nhất định phải lấy ra con át chủ bài, nếu không anh danh cả đời của lão ta sẽ bị hủy ở đây.Cung Sùng khó khăn lắm mới tránh được một kiếm của Kế Ngôn, trong tay xuất hiện một mũi tên.Toàn thân mũi tên màu đen, mũi tên có hình tam giác, trên cán tên khắc đồ án hung thú hình con rắn, tản ra một cỗ khí tức âm hàn.“Là Yêu Xà Tiễn!”Người Cung gia nhìn thấy mũi tên này, tinh thần chấn động.“Hắn chết chắc!”Cung Sùng bắn ra một tiễn, một con cự mãng màu đen đằng không lao lên, để lộ ra răng độc...Trên trời cao, con mãng xà lớn xà xuống như rồng thần giáng lâm.Đầu rắn hình tam giác dữ tợn, hai con mắt đỏ như hai cục than, lân giáp đen như mực lấp lánh, tỏa ra sát khí vô tận.Không phải rắn độc, nhưng đáng sợ hơn cả rắn độc thật sự.Câu gia và Miêu gia nhìn thấy cũng không nhịn được mà hô lên.“Đây… đây là cái gì?”Săc mặt của hai người Miêu Hồng Tuấn cùng Câu Khiên càng âm trầm hơn.Thật là mạnh.Cũng không biết đại trưởng lão trong tộc liên thủ có thể đánh thắng được không nữa.Mà người của Cung gia đều phấn chấn vô cùng, nhao nhao hô lớn.“Ha ha, thắng chắc.”“Đây là tuyệt chiêu tất sát của lão tổ, hắn chết chắc rồi.”“Quá tốt rồi.”Cung Trừ Dã yên tâm hẳn, chắc hẳn không có vấn đề gì.Lữ Thiếu Khanh nhìn con mãng xà khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, chỉ thì thầm: “Con rắn nhỏ này mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ à?”Cung Tử Sương đang chữa thương cho Cung Xiêm, đút mấy viên thuốc vào cái mông vừa rút tên cho, y cũng đã khôi phục được kha khá.Nghe Lữ Thiếu Khánh dám đánh giá lão tổ của mình như thế.Nàng ta không nhịn được mà lạnh giọng trào phúng: “Vô tri!”Đây là lão tổ của chúng ta đấy, loại người như ngươi có thể biết sao?Nhưng nàng ta vừa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên có kiếm ý mãnh liệt bộc phát.Một con thần long trắng như bạc từ trên trời giáng xuống.Thần long từ kiếm ý tạo thành, hai mắt linh động như thần long thật sự từ chín tầng trời giáng xuống, thật hơn mãng xà kia nhiều.GraoooooThậm chí nó còn ngâm được.Mũi tên của Cung Sùng khí thế hung hăng, thần long và mãng xà đụng trúng nhau.Tiếng nổ kịch liệt qua đi, Kế Ngôn tái mét, y phục trắng tinh nhiễm đỏ.Nhưng hắn ta vẫn đứng thẳng tắp, dù bị thương lưng vẫn không cong.Trạng thái của Cung Sùng kém hơn nhiều.Toàn thân lảo đảo, mặt mày tái mét, thất hồn lạc phách.Song phương đánh đến bước này, nhìn thì như ngang tay không phân thắng bại.Nhưng Cung Sùng biết mình thua rồi.Lão ta không bằng Kế Ngôn.Thân là Nguyên Anh hậu kỳ, cao hơn Kế Ngôn hai cảnh giới nhỏ, mà lại bị đánh thành dạng này.Nếu tiếp tục đánh nữa, nhất định lão ta sẽ thua.“Sau này tái chiến!”Cung Sùng nản lòng thoái ý chỉ để lại một câu rồi nhanh chóng biến mất.Nếu cứ tiếp tục đánh, thua thật cũng không sao, nếu vẫn lạc ở đây thì phiền to.Hôm nay lão ta mơ hồ có dự cảm không tốt.Giờ bị thương rồi, dự cảm bất an lại càng thêm mãnh liệt.Cung Sùng không dám mạo hiểm nữa, chết ở đây không nhắm nổi mắt.Kế Ngôn không đuổi theo, hoặc có thể nói, hắn ta không còn sức mà đuổi theo nữa.Uy lực mũi tên kia của Cung Sùng vượt xa hắn ta tưởng tượng, bề ngoài chỉ như nôn mấy búng máu thực ra trong cơ thể bị thương rất nặng.Thời gian tới, hắn ta nhất định phải tịnh dưỡng cho tốt.Nguyên Anh tầng bảy, quả nhiên không phải giả.Chiến ý của Kế Ngôn vãn tăng vọt, trận chiến hôm nay, hắn ta thu hoạch được rất nhiều.Sau này gặp được Nguyên Anh hậu kỳ như Cung Sung lần nữa, hắn ta tràn đầy tự tin.Hắn ta cũng chậm rãi bay về phía Lữ Thiếu Khanh.Chiến đấu đã kết thúc, nhưng vẫn khiến cho người xem ngây dại.Cung Tử Sương ở một bên quan sát mà trợn tròn hai mắt, phát ngốc luôn.Vừa mới nói lão tổ của mình lợi hại, sao lão tổ đã bỏ chạy rồi?Nói đùa cái gì? Không ngờ lão tổ lại thua thanh niên kia?Hắn ta còn trẻ hơn cả mình nữa. Lão tổ, có phải ngài đang đùa với bọn con không?Cung Xiêm thấy vậy, hơi thở mới đầu còn hơi thuận một chút đột nhiên nghẹn cứng lại.“Phụt!”Phun ra rồi, cũng thoải mái ngất đi.“Xiêm Trưởng lão!”Miêu Á nhìn Lữ Thiếu Khanh, khó mà tin nổi, nàng ta hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”Rốt cuộc các ngươi có lai lịch gì, lại có thể đánh bại được Cung Sùng?Đây là lão tổ của nàng ta đó, đè ép Miêu gia và Câu gia giận mà không dám nói gì.Kết quả, lại bại bởi Kế Ngôn ở đây.Quả đúng là mở mang tầm mắt.Dù là Thánh Tử của Thánh tộc cũng chưa chắc đã có thể làm được như vậy nhỉ?“Chúng ta là bằng hữu của ngươi đó.” Lữ Thiếu Khanh cố ý nói: “Ta tới đây để giúp các ngươi đối phó với Cung gia, thậm chí là cả Câu gia. Thế nào? Làm không tệ chứ?”“Ngươi không nên nói bậy bạ.” Miêu Á hừ một tiếng: “Kế ly gián ấy của ngươi chỉ là trò trẻ con, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin sao?”Cung Tử Sương lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh. Nàng ta không tin.Nếu Miêu gia có cao thủ như thế thì đã cướp Tam Võ thành về từ lâu rồi.Không cần chờ tới bây giờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận