Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 958. Nói láo ư? (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Tinh!”Một tiếng đàn vang lên, tràn ngập sát phạt.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lại có hồn, hắn ồ lên một tiếng rồi nhìn sang Nhuế trưởng lão, nghi ngờ hỏi:“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Ta cảm thấy hơi đau đầu.”Nhuế trưởng lão mỉm cười: “Có sao?”“Kỳ quái.” Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, sau đó lại xoa xoa hai tay hỏi Nhuế trưởng lão: “Trưởng lão, vừa rồi ngài nói muốn cho ta linh thạch.”Nhuế trưởng lão bso tay rồi, đối mặt với một Lữ Thiếu Khanh kiểu này bà có hơi bất đắc dĩ: “Ta chỉ nói là nếu thôi.”Đồ đệ mình đã trả năm trăm vạn viên linh thạch rồi, bà không cần đưa thêm nữa.Ta đã mở một mặt lưới cho ngươi rồi, ngươi còn dám đòi hỏi ta nữa à?Lữ Thiếu Khanh phiền muộn thất vọng vô cùng: “Ôi, còn tưởng người làm sư phụ như ngài sẽ yêu thương đồ đệ chứ.”Nhuế trưởng lão bắt đầu muốn đánh người.Dường như sực nhớ ra chuyện gì đó, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Đàm Linh, mách Nhuế trưởng lão:“Nàng ta còn nợ ta hai mươi vạn linh thạch chưa trả.”Đàm Linh ôm trán. Hỗn đản, thì ra là ngươi nói thật.Ta muốn đánh chết ngươi.“ Câm miệng cho ta!” Nàng ta gầm lên.Lữ Thiếu Khanh tiếp tục tố cáo: “Trưởng lão ngài xem, thiếu nợ còn phách lối như thế, đi ra ngoài rất dễ bị đánh chết đấy.”“Cũng may nàng ta gặp được chủ nợ thiện lương như ta. Ôi chao, đúng là người hiền thì dễ bị bắt nạt mà.”Nhuế trưởng lão càng muốn đánh người hơn, nghĩ nghĩ một lát rồi ném một tấm lệnh bài cho Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi cứu được Linh Nhi, ta không thể không tỏ thái độ gì. Có tấm lệnh bài này ngươi có thể tự do hoạt động trên Thánh sơn.”“Mấy ngày nay ngươi cứ dạo chơi trên Thánh sơn đi, nhưng ta không hy vọng ngươi sẽ gây ra chuyện gì.”Phải nhanh chóng đuổi gia hỏa này đi thôi, chướng mắt quá!Hai mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên. Hắn còn đang lo lắng về vấn đề này đây. Lồng ngực hắn đập lên bình bịch: “Trưởng lão yên tâm, con ngươi ta nhát gan, sợ nhất là phiền phức, thiện lương thuần khiết, sợ nhất là gây phiền phức cho người khác.”“Nhưng nàng ta còn nợ ta hai mươi vạn linh thạch.”“Ra ngoài!”Nhuế trưởng lão phất phất tay: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn muốn dặn dò Linh Nhi mấy việc.”Lữ Thiếu Khanh rời đi, Nhuế trưởng lão vung tay lên, dựng lên một bình chướng đề phòng bị người ngoài nghe lén.Sau đó, nét uy nghi nhạt dần, thêm vào vài phần dịu dàng dặn Đàm Linh: “Mấy ngày này con cứ ở lại đây chăm chỉ tu luyện đi.”“So với Kiếm Nhất, thực lực của con quá yếu.”Đàm Linh cũng chẳng biết làm thế nào, nàng ta chỉ kém Kiếm Nhát mười hai tuổi, nhưng Kiếm Nhất đã là Nguyên Anh tầng bảy, nàng ta vẫn chỉ là tầng hai.Quả thực là cách biệt quá xa.Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, Kiếm Nhất vừa được Kiêm gia dốc toàn lực bồi dưỡng, thiên phú lại tốt, cảnh giới tu vi tăng nhanh như vậy cũng là hợp tình hợp lý.“Nếu con có thể ăn thêm chút đan dược sẽ không kém Kiếm Nhất là bao đâu.” Đàm Linh nhịn không được mà than thở. Nàng ta không phục!Nhưng Nhuế trưởng lão lắc đầu nói: “Dựa vào đan dược sẽ không đi xa được.”“Có thấy thực lực của Kế Ngôn không? Ta dám khẳng định Kế Ngôn không cần dựa vào đan dược để tăng cảnh giới tu vi, cho nên hắn ta có thể dễ dàng đánh bại Kiếm Nhất.”Đàm Linh không có cách nào phản bác.Kế Ngôn quá mạnh, mạnh đến mức không hợp thói thường.Vừa nhắc đến Kế Ngôn, Đàm Linh không nhịn được mà liên tưởng đến Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta nói ra nghi vấn của mình: “Sư phụ, ngài đưa lệnh bài cho hắn làm gì ạ?”“Hắn tới đây vốn đã không có ý tốt gì, có lệnh bài hắn khác nào như cá gặp nước, càng dễ phá hoại.”Lệnh bài Nhuế trưởng lão đưa cho Lữ Thiếu Khanh không phải loại thường, mà là lệnh bài đại biểu cho thân phận trưởng lão.Có được tấm lệnh bài này có nghĩa Lữ Thiếu Khanh là người của Nhuế trưởng lão.Có nó, Lữ Thiếu Khanh có thể đi tới rất nhiều nơi trong Thánh địa.Đàm Linh không hiểu, rõ ràng Lữ Thiếu Khanh không có ý tốt, thân là Nhị trưởng lão, chẳng những sư phụ không xử lý hắn luôn mà còn cho hắn lệnh bài.Thế này khác nào trợ Trụ vi ngược, đổ thêm dầu vào lửa sao?Đến lúc đó, nhỡ xảy ra chuyện gì sẽ đổ hết lên đầu Nhuế trưởng lão.Nhuế trưởng lão mỉm cười, giọng nói tràn đầy mong chờ và tự tin: “Đã lâu lắm rồi không gặp được tiểu tử thú vị như thế, để hắn xông xáo ở đây đi, ta lại muốn xem hắn có thể làm cái gì.”“Không cho hắn lệnh bài, làm sao ta có được hắn?”Cái gốc của tự tin là từ thực lực bản thân.Nhuế trưởng lão tự tin dù Lữ Thiếu Khanh có nhảy như khỉ ở đây cũng không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của mình.Không thể lật nổi trời được.Đàm Linh giật này cả mình, sau đó thì bội phục sư phụ mình.“Sư phụ anh minh.”Cho Lữ Thiếu Khanh lệnh bài chẳng khác nào cài một thiết bị theo dõi lên người hắn, dù hắn chạy đến đâu, chỉ cần một ý niệm sư phụ cũng có thể tìm ra được.Thuận tiện mau lẹ, đỡ tốn thời gian công sức.“Nhưng mà” Đàm Linh lại chần chừ: “Nhỡ hắn gây ra họa lớn thì sao ạ?”Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh được coi như người của nàng ta rồi, nếu hắn gây họa sẽ tính lên đầu nàng ta đấy.Nhuế trưởng lão cười, lại càng tự tin hơn: “Dù hắn có đi trêu chọc Thánh chủ, chỉ cần ta muốn, cũng sẽ không ai giết được hắn.”Bà ngẩng đầu nhìn Thánh sơn ẩn trong tầng mây dày, ánh mắt hơi sáng lên một chút.Không biết trong nội tâm bà đang nghĩ gì.“Nhưng mà, sư phụ à” Đàm Linh không để ý tới động tác của sư phụ mà lo lắng hỏi: “Nếu thế phải đánh đổi nhiều quá.”Thánh địa này đâu phải vững như thép chắc như đồng đâu, có chia phe phái khác nhau, thực lực khác nhau.Dây dựa lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau.Cho dù là Nhị trưởng lão cũng không thể muốn làm gì thì làm.Muốn làm một số chuyện gì đó phải đánh đổi một số thứ gì đó.Nhuế trưởng lão nghe ra được ý ngoài lời của Đàm Linh: “Con muốn đi cùng hắn?” Hết chương 958.

Bạn cần đăng nhập để bình luận