Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2618: Tế cờ xuất chinh (length: 6415)

"Truyền tống trận hỏng rồi?"
"Là, là động đất sao?"
"Sao lại thế?"
Đám người kinh hô, không thể tin được.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu cũng ngây người ra.
Hai người dồn ánh mắt về phía Lữ Thiếu Khanh.
"Đại, đại ca, chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện gì xảy ra?"
Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ khó hiểu, "Các ngươi đang nói gì vậy?"
"Truyền tống trận đâu mất rồi?" Quản Đại Ngưu hét lên, "Có phải là ngươi đang giở trò không?"
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, "Truyền tống trận? A ha, đúng nhỉ, truyền tống trận đâu mất rồi?"
Vẻ mặt cười cợt, bộ dạng trơ tráo, chỉ thiếu điều nói thẳng là hắn cố ý phá hỏng truyền tống trận.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu câm nín.
Với bộ dạng này của Lữ Thiếu Khanh, bọn họ càng chắc chắn rằng chính Lữ Thiếu Khanh đã phá hủy truyền tống trận.
Họ không hề nghi ngờ Lữ Thiếu Khanh có làm được chuyện này hay không.
"Đại ca, ngươi muốn làm gì?" Giản Bắc nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng hắn ẩn ẩn có cảm giác không lành, rằng bọn họ đã bị Lữ Thiếu Khanh tính kế.
"Này này, chuyện này không liên quan đến ta đâu nha," Lữ Thiếu Khanh vẫn cười cợt như vậy, "Là các ngươi, ngày đêm không ngừng sử dụng, nên truyền tống trận mới hỏng."
"Ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ, các ngươi đã quay ra trách móc, có phải người không hả?"
"Khốn kiếp!" Quản Đại Ngưu giận dữ mắng, "Ngươi mới không phải người, có ai như ngươi không?"
"Tốt, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện bồi thường rồi." Lữ Thiếu Khanh không tức giận, cười càng thêm vui vẻ, "Mỗi nhà các ngươi tùy ý bồi thường vài chục, vài trăm tỷ đi."
Má nó!
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu muốn xông vào đánh người.
Giản Bắc hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Đại ca, đây là mục đích của ngươi sao?"
"Nhân cơ hội hù dọa để bắt chẹt bọn ta?"
Giản Bắc càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
"Đại ca, đừng làm thế! Bây giờ là lúc nào rồi?"
Giản Bắc đổi vẻ mặt như muốn khóc, gọi hai tiếng 'đại ca' cực lớn, mong rằng gọi về được một chút xíu nhân tính trong Lữ Thiếu Khanh.
Quản Đại Ngưu chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, "Chính ngươi phá thì liên quan gì đến bọn ta!"
"Đồ hèn hạ vô sỉ, ngươi còn bẩn thỉu!"
Lữ Thiếu Khanh lập tức bay người lên tung một cước, ấn Quản Đại Ngưu ra đánh một trận.
"Phản ngươi..."
Quản Đại Ngưu lại một lần nữa bị đánh đến la oai oái.
Giản Bắc đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên bật cười.
Quản Đại Ngưu bên này bị đánh đến hoài nghi nhân sinh, thấy Giản Bắc thế mà cười được, càng tức, "Khốn kiếp, ngươi rốt cuộc phe nào?"
Lúc này lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực, lúc nào còn đấu đá nhau hả?
Giản Bắc cười càng thêm khoái chí, "Đại ca còn rảnh rỗi mà đánh ngươi, chứng tỏ mọi thứ đều trong lòng bàn tay của đại ca."
Vì vậy, Giản Bắc mới cười tươi rói như vậy.
"Thiếu Khanh sư đệ!"
Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm, Giản Nam, Mạnh Tiểu bốn người cùng nhau đến.
Bốn cô gái đều là đại mỹ nữ tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, cùng nhau xuất hiện, như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ xâm nhập vào tầm mắt mọi người.
Mặt trời vốn đã như chìm vào hôn mê, vào khoảnh khắc này cũng như khôi phục lại bình thường, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu nhất thời ngây người ra.
Giản Bắc nhìn bốn người, có lẽ chỉ Mạnh Tiểu là hơi kém một chút, còn lại Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm nhan sắc cũng không thua kém gì em gái hắn.
Giản Bắc vô thức che ngực mình.
Đại ca thật đáng bị trời đánh.
Đã có những cô gái xinh đẹp thế này rồi, còn đi quyến rũ em gái hắn.
Đứng trên đỉnh núi, không cần thần thức, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy các tu sĩ dày đặc, ai cũng biết chuyện gì xảy ra.
Hạ Ngữ mấy người mang vẻ mặt lo lắng.
Mạnh Tiểu hỏi Lữ Thiếu Khanh, "Bây giờ phải làm sao?"
Ở bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, câu hỏi được hỏi nhiều nhất chính là Lữ Thiếu Khanh định làm gì.
Có Lữ Thiếu Khanh, họ không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lữ Thiếu Khanh ra vẻ bất đắc dĩ, "Hết cách rồi, chỉ có thể để ta ra mặt, bảo mọi người ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng."
Đây là biện pháp gì?
Có phải là biện pháp hay không?
Giản Bắc trong lòng nghi ngờ, hỏi, "Đại ca, ngươi chắc có thể làm được chứ?"
Các thế lực khác, các tu sĩ sát khí đằng đằng mà đến, xem thế cục, bọn họ đang chiếm ưu thế.
Có ưu thế mà không đè bẹp tất cả thì sao mà dễ dàng dừng lại?
"Ta cũng không biết." Lữ Thiếu Khanh hai tay buông xuôi, "Nên ta mới đánh Bàn Tử một trận."
"Dù sao thì ta sợ đến lúc bị đánh chết, thì sẽ không còn cơ hội đánh hắn."
"Ờ, ngươi có thể coi như là tế cờ xuất chinh vậy!"
Quản Đại Ngưu khóc ròng.
"Khốn, khốn kiếp!" Quản Đại Ngưu bị tức đến run rẩy, hắn không mắng Lữ Thiếu Khanh, mà đi mắng Tuyên Vân Tâm.
"Tuyên Vân Tâm, ngươi xem, tại vì ngươi, ta mới gặp tai họa lớn đến thế này!"
Một chút lại bị đánh một trận, trong thời gian này còn có ai khổ hơn hắn?
Tuyên Vân Tâm mỉm cười, không chịu nhận tội, "Ai bảo miệng ngươi thối như thế?"
Quản Đại Ngưu rơi nước mắt.
Thế giới này đến cuối cùng thì người chịu thiệt chỉ có mình hắn.
"Sẽ nguy hiểm chứ?" Hạ Ngữ nhẹ nhàng hỏi, "Có cần bọn ta làm gì không?"
"Ta cùng ngươi đi!" Giản Nam càng thêm trực tiếp.
Giản Bắc thấy cũng muốn khóc, vội quát lên ngăn lại, "Đừng có làm loạn, Hạ Ngữ cô nương là Đại Thừa kỳ, còn ngươi mới là Hợp Thể kỳ, đừng gây thêm phiền phức."
Giản Nam trừng mắt nhìn ca ca mình.
Giản Bắc ôm ngực, đau lòng.
Lữ Thiếu Khanh quay người đi, "Các ngươi đi theo làm gì? Ở đây đợi đi."
Một bước chân phóng ra, biến mất trước mặt mọi người.
Ở phía xa, đến chỗ gần nhóm tu sĩ đang kéo đến rồi dừng lại.
Bên Lăng Tiêu phái như lâm đại địch.
Kha Hồng và các Đại Thừa kỳ của ba phái cùng nhau dẫn đầu bước ra.
Mà đối phương cũng có Đại Thừa kỳ xuất hiện.
"Lăng Tiêu phái, Giản gia, Thiên Cơ các..."
Âm thanh trầm thấp vang lên, như sấm sét giữa trời đất vang vọng, chấn động tâm thần.
"Hôm nay muốn cùng các ngươi tính sổ!"
"Giao truyền tống trận ra đây, không giao, thì chết!"
"Không giao, thì chết!" Từ xa các tu sĩ đồng loạt hô vang, tạo thành một cơn sóng âm kinh thiên, hung hăng xé nát cả một phương trời đất.
Sắc mặt của Kha Hồng và những người khác đều thay đổi, cơn sóng âm phía sau lưng họ không ai ngăn được.
Vừa muốn ra tay thì một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống....
Bạn cần đăng nhập để bình luận