Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2497: Phiền muộn Song Nguyệt cốc cốc chủ (length: 6753)

Gãi đầu, mặt ửng đỏ, trông thật ngại ngùng.
Cậu chàng quả thực quá đỗi đơn thuần, hệt như kiểu chỉ cần ra ngoài một khắc là có thể bị người ta bán mất dạng.
Trì Cầm trong lòng càng thêm khẳng định Lữ Thiếu Khanh là một đứa trẻ ngây thơ.
Lúc này nàng nói tiếp, "Lăng Tiêu phái quả nhiên số tốt, sinh ra hai người tài giỏi, so với ngươi, Hạ Ngữ vẫn cần phải cố gắng thêm."
Trong giọng nói của Trì Cầm mang theo sự ngưỡng mộ, một môn có hai người xuất chúng, thân là chưởng môn khi nói chuyện với người khác âm lượng cũng có thể lớn hơn vài phần.
Ra ngoài cũng có thể nghênh ngang hơn chút.
Lữ Thiếu Khanh bình thường là mềm không được, cứng không xong, bất quá gặp được người quen, hắn bị tâng bốc đến mức thấy ngại ngùng.
Hắn xua xua tay, cười ha ha, "Tiền bối nói đùa, ta hâm mộ nhất các ngươi Song Nguyệt cốc."
Song Nguyệt cốc sở hữu linh mạch lớn nhất Tề Châu, linh thạch nhiều vô kể.
Người từ Song Nguyệt cốc đi ra ai nấy đều là phú bà, Lữ Thiếu Khanh đối với chuyện này hâm mộ đến cực điểm.
Ba, bốn trăm năm trước, Lăng Tiêu phái vẫn còn nghèo đến độ đói meo, may mà linh khí còn đậm đà, có chút linh khí ăn tạm, nếu không mọi người đã chết đói từ lâu.
Đâu có được như Song Nguyệt cốc sống thoải mái, nằm trên linh thạch qua ngày.
Quả thật là hâm mộ.
Trì Cầm lắc đầu, "Song Nguyệt cốc có gì tốt mà hâm mộ, Hạ Ngữ cũng đã nói, Thiên Ngự phong là nơi nàng từng ở thoải mái nhất."
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm trong lòng, tiếp tục cười ha hả, "Hạ Ngữ sư tỷ đúng là thích đùa."
"Thiên Ngự phong có gì tốt? Ít người, linh thạch ít, sư phụ ta trước đó còn thở ngắn than dài, nói nhân khẩu mỏng manh, không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên, cho nên..."
Lữ Thiếu Khanh ngừng lại một chút, nghiêm túc nói với Trì Cầm, "Tiền bối, ngươi cũng giúp ta khuyên nhủ sư nương ta chút..."
An Thiên Nhạn bên cạnh vội vàng cắt ngang, "Thiếu Khanh, không được nói linh tinh."
Mặt An Thiên Nhạn lại một lần nữa đỏ bừng, "Ngươi ăn nói lung tung, sau này sư phụ ngươi thu dọn ngươi, ta cũng không giúp."
Thật sự đau đầu, sao lại kéo đến trên người ta thế này?
Lữ Thiếu Khanh lập tức mặt nghiêm lại, "Sư nương nói là phải."
Rồi lại thở dài một tiếng, "Ai....."
An Thiên Nhạn bỗng nhiên hiểu tại sao Thiều Thừa cứ động một chút là muốn đánh Lữ Thiếu Khanh.
Đứa nhỏ này, thật là khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Trì Cầm rất lạ, không biết vì sao, bất quá nhìn thấy dáng vẻ của An Thiên Nhạn, nàng biết điều không hỏi thêm.
Mỉm cười, không tiếp chuyện này nữa, tiếp tục theo kế hoạch của mình, "Hạ Ngữ nói từng ở Thiên Ngự phong học được rất nhiều điều, để lại trong lòng nàng nhiều cảm xúc."
"Nếu như lần này nàng đi cùng, nhất định sẽ lại đến gặp ngươi."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, có vẻ không hiểu ý trong lời của Trì Cầm, "Đúng thế, Hạ Ngữ sư tỷ muốn tới thì cứ tới, cửa lớn Thiên Ngự phong luôn rộng mở đón nàng."
"Có sư nương ở đây, Hạ Ngữ sư tỷ hoàn toàn có thể coi nơi này là nhà thứ hai của nàng."
Trì Cầm đã có chút cạn lời.
Ta đã nói nhiều lần như vậy, ngươi lại không hỏi xem Hạ Ngữ ở đâu?
Trì Cầm tiếp tục cười trên mặt, "Đáng tiếc, Hạ Ngữ không ở Tề Châu, nếu không nàng nhất định đã đi cùng."
Lữ Thiếu Khanh không quan trọng nói, "Không sao không sao, nhiều cơ hội mà."
"Lần sau lại đến là được."
Trì Cầm đã lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, nàng nhìn thoáng qua An Thiên Nhạn, rồi lại nhìn Lữ Thiếu Khanh, đã tin tưởng An Thiên Nhạn đôi chút.
Nàng lại nói, "Haiz, Hạ Ngữ đã rời khỏi Song Nguyệt cốc rất lâu rồi..."
Giọng nàng kéo dài, cố ý nhìn Lữ Thiếu Khanh, chờ mong Lữ Thiếu Khanh mở miệng hỏi han.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh vẫn bộ dạng cười ha hả đó, "Người tu đạo, ra ngoài du ngoạn, rất bình thường."
"Tiền bối cũng không cần lo lắng cho Hạ Ngữ sư tỷ, nàng thực lực mạnh như vậy, nhất định sẽ bình an vô sự."
"Yên tâm đi."
Trì Cầm hoàn toàn câm nín, nàng bất đắc dĩ nhìn An Thiên Nhạn.
An Thiên Nhạn cười lên, "Sư tỷ, thôi, ngươi cứ nói thẳng đi."
Lữ Thiếu Khanh liền nói ngay, "Tiền bối, ngươi lần đầu tới Thiên Ngự phong à? Để sư nương dẫn ngươi đi tham quan đi, ta chợt nhớ ra còn chút chuyện muốn làm..."
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh quay người định chạy.
An Thiên Nhạn lại nói, "Không được đi."
Giọng không lớn, lại khiến Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ đứng lại.
Lữ Thiếu Khanh đáng thương nhìn An Thiên Nhạn, "Sư nương, đừng lừa ta nha."
Trì Cầm bắt đầu im lặng.
Lữ Thiếu Khanh thông minh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Nàng xem như hoàn toàn chịu thua.
Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nàng cười khổ một tiếng, "Thiếu Khanh, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ Hạ Ngữ đã đi đâu sao?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu liên tục, "Không hiếu kỳ, ta không muốn biết, dù Hạ Ngữ sư tỷ có đi đâu, nhất định cũng có lý do của nàng."
Trì Cầm cười khổ càng thêm thảm hại.
Nàng đến đây, gần như mỗi câu nói đều mang theo Hạ Ngữ.
Mục đích rất rõ ràng, muốn khơi dậy sự tò mò của Lữ Thiếu Khanh, để hắn mở miệng hỏi Hạ Ngữ đi đâu.
Từ đó, tiếp tục câu chuyện.
Chỉ cần Lữ Thiếu Khanh mở miệng, về việc Hạ Ngữ đã đi đâu, Trì Cầm sẽ có thế chủ động và có thể nắm trong tay cục diện.
Thế nhưng, Lữ Thiếu Khanh dường như từ đầu đã biết nàng muốn làm gì, dù nàng có nhắc đến Hạ Ngữ bao nhiêu lần, một lần rồi lại một lần dẫn chuyện sang Hạ Ngữ.
Người bình thường đều sẽ hỏi một câu Hạ Ngữ đi đâu rồi.
Lữ Thiếu Khanh lại cứ cứng đầu không hỏi, như đang cố tình giả vờ ngơ ngác.
Người ta, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Trì Cầm một lần nữa cảm thán trong lòng.
Lần này nàng đến đây, vốn cho rằng mình là cáo già, có thể dễ dàng nắm được Lữ Thiếu Khanh.
Không ngờ con cáo nhỏ còn cao tay hơn, khiến cho cáo già như nàng cảm nhận được thế nào là bất đắc dĩ.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể nói thẳng, "Hạ Ngữ đã đi Độn Giới."
Sau đó, mắt sáng rực nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh dưới ánh mắt của nàng, hơi suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, "À!"
Sau đó, liền không có gì nữa.
Im lặng!
Trì Cầm cảm thấy bực bội, ngươi chỉ "à" một tiếng thôi sao?
Ngươi hỏi nhiều một câu thì chết à?
Ngươi hỏi thêm một câu, ít ra ta cũng còn chút thế chủ động.
Vì sao ngươi không hỏi?
Vì sao?
Trì Cầm âm thầm nghiến răng, hệt như một bà lão bị cháu trai chọc tức, vô cùng bực bội, "Hạ Ngữ đi Độn Giới, ngươi không có gì muốn nói sao?"
Nghe Trì Cầm nhắc nhở, Lữ Thiếu Khanh gãi đầu, sau đó thành thật nói với nàng, "Chúc mừng!"
"Phụt!"
Trì Cầm muốn nôn, thật muốn nôn......
Bạn cần đăng nhập để bình luận