Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2269: Ta muốn đi Công Tôn gia phúng viếng (length: 6450)

Tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, bạch quang điên cuồng lóe lên, từng cái trận pháp như thể đang kêu gào cứu mạng.
Quang mang chớp nháy vài lần, rồi ảm đạm xuống trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, trận pháp cũng theo đó sụp đổ.
Sức mạnh cường đại chồng chất giáng xuống mặt đất, trong tiếng nổ ầm ầm, bụi mù cuồn cuộn bốc lên cao.
Toàn bộ tổ địa đều bị phá hoại đến mức tan hoang.
Nhà cửa, điện lớn sụp đổ, cả các bài vị tổ tiên cũng bị hủy trong vụ nổ.
"A..."
Vô số người nhà họ Công Tôn thấy cảnh này thì kêu thảm, thổ huyết, rồi ngay lập tức ngất xỉu.
Tổ địa mà họ vất vả bảo vệ giờ bị hủy trước mắt, thêm vào bi thương quá độ, người nhà họ Công Tôn lại ngã xuống một đám lớn.
Những người còn đứng được lác đác chỉ còn vài người.
Công Tôn Truân cũng ngồi phịch xuống đất, khóc rống lên.
"A a..." Trong tổ địa cũng vọng ra tiếng khóc, người nhà họ Công Tôn nhìn thấy đó là một tên béo.
Hắn nằm trên đất, oa oa khóc lớn.
Chính là hắn đã phá tan tổ địa nhà họ Công Tôn.
Người nhà họ Công Tôn muốn giết hắn, nhưng không ai còn sức lực, lúc này ai cũng đang khóc lớn.
Lữ Thiếu Khanh đứng trên hư không, cao cao nhìn xuống dưới, đôi mắt cười tủm tỉm.
Hắn khoanh chân ngồi giữa không trung, nói với Giản Bắc Giản Nam, "Đến, cùng nhau khóc đi, cho nhà họ Công Tôn thấy các ngươi yêu quý nhà họ Công Tôn đến nhường nào."
Giản Nam bay lên trời, không muốn khóc trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Giản Bắc lau mặt một cái, khi nhìn thấy mặt mình ướt sũng, hắn rất muốn lau vào quần áo của Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng nhìn thấy thảm trạng của Quản Đại Ngưu phía dưới, hắn vẫn là lắc tay, tiếp tục khóc.
"Đại, đại ca, ngươi, ngươi muốn làm gì?" Giản Bắc vừa khóc vừa hỏi Lữ Thiếu Khanh.
"Ta muốn trấn an nhà họ Công Tôn một chút." Lữ Thiếu Khanh tay phải chống cằm, ngước mắt nhìn xuống, ra vẻ lo lắng cho dân chúng mà nói, "Dù sao, nhà họ Công Tôn mất ba vị lão nhân gia, về tình về lý đều phải phúng viếng một phen."
"Nhà có một người già như có một bảo, nhà họ Công Tôn mất liền ba món bảo vật, ai mà không đau lòng?"
Giản Bắc nghe xong suýt nữa hụt hơi, trợn trắng mắt, thiếu chút nữa đã ngất lịm.
"Đại ca, ngươi, ngươi có muốn nhìn xem ngươi đang nói cái gì không?" Giản Bắc nức nở mấy tiếng, hung hăng lườm Lữ Thiếu Khanh một cái.
Ba món bảo vật của nhà họ Công Tôn đều bị ngươi làm không còn.
Còn trấn an cái gì?
Người nhà họ Công Tôn hận không thể nuốt sống ngươi.
Nhưng Giản Bắc cũng biết rõ, Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Công Tôn.
Người nhà họ Công Tôn xem như gián tiếp hại chết sư muội của hắn, mối thù này, không thể nào hóa giải.
Giản Bắc nhìn xuống nhà họ Công Tôn ở dưới, trong lòng thở dài, kiếp này của nhà họ Công Tôn khó thoát.
Giản Bắc dường như thấy Phạm Thành rực lửa, ngọn lửa thiêu đốt cả bầu trời, người nhà họ Công Tôn từng người kêu thảm rồi ngã xuống, hết thảy đều sẽ bị diệt tuyệt, chó gà không tha.
Cảnh tượng như vậy hắn đã từng thấy qua một lần.
Trước đó phái Điểm Tinh cũng là như vậy.
Phái Điểm Tinh vì liên kết với Ma Tộc tính kế Kế Ngôn, chỉ khiến Kế Ngôn bị thương thôi, mà phải trả giá bằng việc diệt môn.
Nghe nói trước đó còn có Quy Nguyên Các, cũng bởi vì nhằm vào Kế Ngôn, mà cuối cùng cũng bị diệt.
Bây giờ nhà họ Công Tôn câu kết với Ma Tộc, tự mình gây sự tới cửa, gián tiếp hại chết Tiêu Y.
Sợ rằng cả Công Tôn Khâu Dẫn cũng bị moi ra mà chém thành mười khúc tám đoạn a?
Giản Bắc âm thầm suy đoán trong lòng.
Giản Bắc thở dài, lau nước mắt, nức nở vài tiếng, vừa khóc vừa hỏi Lữ Thiếu Khanh, "Đại ca, cương, vừa nãy dường như có một người?"
Sách Trụ chỉ vừa mới xuất hiện một chút, đã thấy Mị Lư bị phân giải, sợ tới mức biến mất ngay lập tức.
Cũng chỉ có Giản Bắc hơi để ý đến điều đó.
Giản Bắc rất hiếu kì thân phận của Sách Trụ.
Lữ Thiếu Khanh không nói nhiều, "Là người tốt đến."
Người tốt?
Giản Bắc nghi hoặc, người tốt trong miệng Lữ Thiếu Khanh không phải là người tốt thật sự.
"Đại ca, hắn, rốt cuộc là ai?" Giản Bắc truy hỏi.
"Dài dòng, ngươi còn khóc không?"
"Oa..."
Nỗi bi thương nhân đôi không phải để trưng bày, đám người cứ khóc như thế, chính là ba ngày ba đêm.
Trọn vẹn khóc đủ ba ngày ba đêm, bọn họ mới dừng lại.
Tất cả mọi người mệt mỏi rã rời, như thể vừa trải qua một trận đại chiến mười ngày mười đêm vậy.
Dưới đất, Quản Đại Ngưu đã ngừng khóc, từ dưới đất bò dậy, thấy ánh mắt phẫn nộ của đám người nhà họ Công Tôn.
Quản Đại Ngưu đảo mắt nhìn một lượt, dừng lại trên người Công Tôn Liệt, "Gọi ông nội sao?"
"Phụt!" Công Tôn Liệt thổ huyết, bước chân lảo đảo lui lại, nếu không có người đỡ hắn đã sớm thổ huyết ngã xuống đất.
"Ngươi..."
Công Tôn Liệt hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hắn chỉ vào Quản Đại Ngưu gầm thét, "Đáng chết, ngươi, Thiên Cơ Các cùng Lữ Thiếu Khanh là cùng một bọn."
Nhất định là cố tình đổ tội, "Ngươi cũng là kẻ thù của nhà họ Công Tôn ta."
Quản Đại Ngưu cũng không hề hoảng sợ, "Sao? Đánh không lại đại ca ta, muốn trút giận lên người ta à?"
Ta có đại ca che chở, ta sợ cái gì chứ.
Hắn chỉ lên trời, "Đại ca ta đang ở trên kia nhìn các ngươi đấy, chuẩn bị hảo hảo yêu thương các ngươi đấy."
Lời này vừa thốt ra, đám người nhà họ Công Tôn xung quanh trong nháy mắt rùng mình, hàn khí lan tỏa.
Bọn họ ngẩng đầu lên, lại không nhìn thấy nửa vết tích nào liên quan đến Lữ Thiếu Khanh.
Lúc này có người cười lạnh một tiếng, "Đừng có ở đó dọa người, hắn đã đi rồi."
"Không, không sai," Công Tôn Từ quát, "Dưới sự bao vây của lão tổ nhà ta cùng chư vị tiền bối, ta không tin hắn còn có thể tới tìm nhà họ Công Tôn ta gây phiền phức."
"Nhà họ Công Tôn ta còn chưa nhận thua..."
"Không sai!" Có người nhà họ Công Tôn hét lớn, "Chúng ta muốn chiến đấu với hắn đến cùng!"
"Chiến đấu đến người cuối cùng!"
"Nhà họ Công Tôn chúng ta chưa từng sợ chết!"
"..."
Sau một khắc!
"Phụt!"
"Phụt!"
Một tiếng tiếp một tiếng, những người nhà họ Công Tôn vừa mới mở miệng, từng người một nổ tung, huyết nhục văng tứ tung, máu tươi phun trào, làm những người xung quanh khiếp sợ.
Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trên không trung, mặt lạnh tanh, cao cao tại thượng, giống như Thiên Thần nhìn xuống.
Tất cả người nhà họ Công Tôn đều lạnh cả người, như rơi vào hầm băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận