Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2182: Trong nhà của ta còn thiếu một cái giường (length: 7009)

Mười vạn chữ tâm đắc!
Tiêu Y đứng bên cạnh tinh thần phấn chấn.
Quá tốt rồi.
Rốt cuộc có những người khác cũng nếm trải cái khổ mà nàng đã trải qua.
Cái Thiên Ngự phong bé tí, cái Lăng Tiêu phái lớn như vậy, cũng chỉ có mình nàng Tiêu Y nếm nhiều khổ như vậy.
Sư phụ tuy đôi khi muốn viết tâm đắc, nhưng số lượng chữ không nhiều.
"Cái gì?"
An Tường không kìm được gầm lên một tiếng, "Cái gì tâm đắc chó má?"
Tâm đắc chó má, chẳng phải là trần trụi sám hối tâm đắc sao?
Ta thấy ngươi mới là đồ ngốc.
An Tường nén không được lửa giận trong người, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, hận không thể dùng ánh mắt thu thập người.
Vốn tưởng làm xong việc mộc, hắn sẽ được Lữ Thiếu Khanh chỉ điểm.
Không ngờ việc mộc làm xong, lại còn có cái gì tâm đắc?
Ngươi đang đóng vai đấy à, để ta tiếp tục đóng vai hủ nho à?
Còn muốn mười vạn chữ?
Ngươi xem ta là thằng ngốc à?
Ta sinh ra đến giờ viết chữ cộng lại cũng chưa được mười vạn.
Ta là muốn tu luyện, chứ không phải tới đây làm tên hủ nho tay trói gà không chặt.
Hắn thở phì phò quát Lữ Thiếu Khanh, tựa như gào thét, tiếng ồn đinh tai nhức óc, "Ngươi nằm mơ!"
"Ngươi nổi nóng như vậy làm gì?" Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Bản lĩnh không lớn, tính tình ngược lại lớn."
"Tu luyện tâm cảnh còn chưa đến nơi đến chốn."
Hiện giờ người trẻ tuổi tu vi tăng nhanh đột biến, nhưng tu luyện tâm cảnh lại không theo kịp.
An Tường tức đến sôi máu, ngươi thử đặt mình vào vị trí của ta xem, ngươi xem tâm cảnh của ngươi đã đến nơi đến chốn chưa?
Hắn lần nữa nhấn mạnh lập trường của mình, "Ngươi đừng hòng bắt ta viết cái thứ thư hối cãi chó má gì đó."
Lời nói nhận lỗi đã khiến hắn khó chịu, giờ lại còn muốn lưu lại bằng chứng văn bản, muốn làm gì?
Muốn tống hắn vào nhà lao sâu nhất của môn phái à?
Hắn còn biết xấu hổ hay không?
"Là tâm đắc," Lữ Thiếu Khanh chỉnh lại cách nói của An Tường, "Là để ngươi ghi lại những việc mình làm trong thời gian này, tự ngẫm lại xem đúng hay sai, lần sau gặp phải thì nên làm thế nào, tổng kết lại một chút để tự rút kinh nghiệm."
Lần sau?
Lần sau ta mà gặp ngươi ta sẽ đi đường vòng.
Tuyệt đối không có lần sau.
An Tường lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, hắn không muốn nghe Lữ Thiếu Khanh nói nữa, hắn cho rằng Lữ Thiếu Khanh đang trêu đùa hắn, "Chuyện này, ngươi đừng hòng nghĩ tới."
Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở hắn, "À đúng rồi, ngươi đã thề rồi, đừng có không nghe lời nha."
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lữ Thiếu Khanh, An Tường đột nhiên ôm ngực.
Phụt!
An Tường cảm thấy tức ngực, cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, càng thấy hai mắt biến thành màu đen, thế giới trở nên u ám.
Hắn hận, hắn hối hận, hắn giận.
Sao mình lại đi thề chứ?
Hơn nữa lúc thề cũng không có hạn thời gian.
Dựa theo nội dung hắn đã thề, dường như cả đời này hắn đều phải nghe Lữ Thiếu Khanh?
Nghĩ đến đây, An Tường chỉ muốn chết ngay tại chỗ, rồi xuyên không về hơn một tháng trước.
Lúc đó, đánh chết hắn cũng không tới gây sự với Thiên Ngự phong, càng không ngu ngốc đặt chân đến Thiên Ngự phong.
Thiên Ngự phong nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, như tiên cảnh, nhưng lại ở cùng một tên ác ma.
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh trông như một ác ma, khiến An Tường cảm thấy mình đang nằm trong vuốt của hắn.
Đợi đến khi An Tường gần như không chịu được, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nhắc nhở hắn, "Để ngươi viết chút tâm đắc thôi, có tính là trái với lương tâm ngươi đâu?"
An Tường đã không muốn nói gì, hắn đã tràn ngập tuyệt vọng về tương lai.
Đồn đại không sai!
Hắn đúng là nỗi sỉ nhục của môn phái.
Hèn hạ hạ lưu, vô sỉ xảo quyệt.
Mình là một chú thỏ trắng nhỏ, sập vào bẫy của lão sói xám.
Đời này hết đường trốn thoát.
Lữ Thiếu Khanh bỏ qua trạng thái của An Tường, hắn nói với An Tường, "Được rồi, ngươi cũng nên về đi, mười vạn chữ tâm đắc, ba tháng sau giao cho ta."
"Còn nữa, hết thảy ở đây ngươi đừng kể cho người khác."
"Có người hỏi đại sư huynh thì ngươi cứ nói đại sư huynh đang bế quan, đừng nói hắn bị thương."
Nhắc đến tình hình của Kế Ngôn, An Tường giật mình, "Đại sư huynh bị thương?"
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, "Ngươi tưởng thiên kiếp Đại Thừa kỳ dễ dàng vượt qua thế à?"
"Tổ sư cũng vậy, đại sư huynh cũng thế, thiên kiếp của bọn họ đều là thiên kiếp mạnh nhất."
Tổ sư và đại sư huynh đều bị thương trong thiên kiếp?
An Tường không dám tin, hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Vậy còn ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh đắc ý nói, "Ta may mắn hơn bọn họ, thiên kiếp không mạnh như vậy, gặp phải thiên kiếp thận hư, hắc hắc, nhẹ nhàng vượt qua."
Vẻ mặt dương dương tự đắc, một bộ dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, khiến An Tường có ý muốn đấm một phát vào mặt Lữ Thiếu Khanh.
Thật không biết xấu hổ!
"Đi thôi..."
An Tường thở phì phò rời đi, cái chỗ quỷ quái này, hắn một khắc cũng không muốn nán lại.
Lữ Thiếu Khanh đắc ý gật gù trở về chỗ ở, nói với cây ngô đồng, "Nhìn xem, ngươi lão nhân gia không ra tay, người trẻ tuổi ta vẫn làm tốt được đấy thôi."
"À mà, nhà ta vẫn thiếu một cái giường, ngươi có ý kiến gì không?"
"Nếu chịu cho ta một cái giường làm bằng cây ngô đồng, ta chẳng buồn nằm ở chỗ này nữa."
Cây ngô đồng cành lá xào xạc lay động vài lần, cây ngô đồng cất tiếng, lảng tránh cái chủ đề này, "Bắt nạt trẻ con, ngươi không thấy đỏ mặt sao?"
Lữ Thiếu Khanh nói năng hùng hồn, "Có gì mà phải đỏ mặt? Chính hắn tìm đến chịu ngược, ta không đánh chết hắn đã là tốt rồi."
Cây ngô đồng im lặng, không lên tiếng đối diện.
Đúng vậy, nói cho cùng An Tường cũng là người gây sự trước, nếu không phải vì hắn là đồng môn, Lữ Thiếu Khanh đã sớm giết hắn cả trăm lần rồi.
Nghĩ đến đây, cây ngô đồng không khỏi cảm thán một câu.
"Ngươi nhóc, cũng còn có chút tính người."
Tuy ngoài mặt trông không đáng tin cậy, tính cách cũng đáng ghét, nhưng đối với môn phái thật không có gì để nói.
Lữ Thiếu Khanh mặt mày khó chịu, trừng mắt nhìn thân cây ngô đồng to lớn, "Ý của ngươi là gì? Nói ta là cầm thú à?"
"Có phải ngươi không dám mở miệng bảo ta chặt ngươi đi làm giường không? Cố ý nói thế?"
Sau đó rút Mặc Quân kiếm ra, khoa tay múa chân về phía cây ngô đồng, hỏi, "Trên người ngươi chỗ nào tốt nhất, không bị mọt?"
"Đến đây, xem ta chặt một miếng xuống xem."
Mặc Quân cũng kêu gào, "Trên người ngươi chỗ nào ăn được?"
Cây ngô đồng lần nữa vung cành lá, muốn kéo xuống cho hả giận.
Một người một kiếm đều chẳng phải thứ tốt lành gì.
Cây ngô đồng thở phì phò nói, "Ta đây là đang khen ngươi đấy, biết chưa?"
Lữ Thiếu Khanh vung vẩy Mặc Quân kiếm la hét, "Có ai khen người như ngươi không? Nào, để ta chém ngươi một kiếm, đảm bảo không đau..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận