Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1950

Chương 1950Chương 1950
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Thân là lão yêu quái Hắc Thước biết rõ đạo lý này, không có nửa điểm chần chờ, như thiểm điện màu đen xẹt qua bầu trời, làm cho người ta khó mà phản ứng.
Nhưng mài
“Phập!”
Đáp lại Hắc Thước lại là một vòng kiếm quang.
Từ phía dưới xuất hiện, phóng lên tận trời, kiếm quang to lớn như chiếm cứ toàn bộ bầu trời khiến Hắc Thước không thể không tránh đi. Sau khi một kiếm tạm thời bức lui Hắc Thước, Kế Ngôn lại xuất hiện trên bầu trời. Mặc dù bị thương, khí tức suy yếu mấy phần, nhưng khí thế Kế Ngôn không lùi mà tăng, cả người như thái dương cực nóng, quang mang bắn ra bốn phía, chói lóa mắt.
Chiến ý bức người!
Liễu Xích, Hung Trừ cảm nhận được chiến ý của Kế Ngôn, hai người kinh hãi.
“Tiểu tử này, càng đánh càng hăng sao?” Sau khi xuất hiện, Kế Ngôn không ởi tìm Hắc Thước mà đứng sừng sững trên bầu trời, cuối cùng còn nhắm mắt lại.
Không gian bên người hơi rung động.
Như mặt hồ bình tĩnh thỉnh thoảng có vài con có bơi lội, tạo nên gợn song nhẹ nhàng. Lĩnh vực vẫn triển khai.
Bên này Hắc Thước bị bức lui, vốn đã rất nổi nóng.
Nhìn thấy Kế Ngôn thế mà còn dám nhắm mắt lại, lại một lần nữa nhóm lên lửa giận của nàng ta.
“Gừ!” Hắc Thước miệng nói tiếng người, chỉ vào Kế Ngôn gầm thét: “Tiểu tử, ngươi muốn chết!”
Rõ ràng ở vào hạ phong, thế mà còn dám khinh thường, nhắm mắt lại, trần trụi không để nàng ta vào trong mắt. Kế Ngôn nhắm mắt lại cử động.
Không chỉ riêng Hắc Thước nổi giận mà ngay cả Bạch Thước cũng có vài phần khó chịu.
Hắc Thước và nàng ta trên thực tế không hề khác gì nhau.
Hai người trên thực tế chính là cùng một người, cùng một con chim.
Kế Ngôn xem thường Hắc Thước cũng không khác gì xem thường Bạch Thước nàng ta.
Nhân loại, quả nhiên cực kì đáng ghét.
Chẳng trách lại có thể trở thành sư huynh đệ.
Đáng ghét chết mất!
Yêu ai yêu cả đường đi, giận cá chém thớt. Bạch Thước thậm chí vốn nhìn Thiều Thừa rất vừa mắt giờ lại cảm thấy chẳng thuận mắt nữa.
“Khinh thường như vậy, hắn đang nghĩ gì?”
Bạch Thước nhàn nhạt nói với Thiều Thừa: “Chẳng lẽ hắn nghĩ như vậy có thể đánh thắng được Hắc Thước?”
Nói đùa, Hắc Thước chính là ta, ta chính là Hắc Thước. Thật sự cho rằng ta dễ dàng đối phó sao?
Dĩ nhiên Thiều Thừa nghe ra được sự bất mãn trong ngữ khí của Bạch Thước, tuy nhiên ông chỉ nghĩ Bạch Thước sợ Kế Ngôn thất thủ, đến lúc đó liên lụy nàng ta.
Cho nên ông mỉm cười, an ủi Bạch Thước nói: “Xin tiền bối cứ yên tâm, nó tự có chừng mực.”
“Sẽ không để tiền bối người phải thất vọng đâu.”
Bạch Thước âm thầm cắn răng: “Thất vọng? Hắn khinh thường như vậy, đây là đang bắt tất cả mọi người chúng ta cùng mạo hiểm đấy.”
Trong lòng Bạch Thước đã có vài phần hối hận. Tại sao mình lại đi tin tưởng vào nhân loại chứ?
Mấy tên nhân loại này có vẻ tên nào tên nấy đầu không đáng tin cậy.
Thiều Thừa vẫn là câu nói kia: “Tiần bối yên tâm.”
Mặc dù, Thiều Thừa cũng âm thầm nắm chặt nắm đấm. Trong lòng căng thẳng không thôi, tiểu tử, đừng đùa nữa. Hắc Thước bên này đã một lần nữa khởi xướng tiến công. Vẫn chiêu thức cũ, tất cả mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Hắc Thước đã phá lĩnh vực của Kế Ngôn xuất hiện trước mặt Kế Ngôn.
Xong đời!
Bạch Thước cảm nhận được sát ý nồng đậm của Hắc Thước.
Trong lòng nàng ta không kìm được thở dài, lần này, tai kiếp của Kế Ngôn khó thoát. Nhưng trong lúc Bạch Thước thầm thở dài, bỗng nhiên Hắc Thước truyền đến một tiếng kinh hô.
“A.”
Bạch Thước ngẩng đầu nhìn lại, thấy được một màn khiến nàng ta khó có thể tin. Không biết từ khi nào trường kiếm của Kế Ngôn đã đâm vào cơ thể Hắc Thước, xuyên qua cánh nàng ta, máu màu đen tung tóe.
Hơn nữa móng vuốt của Hắc Thước dừng ngay trước cơ thể Kế Ngôn, suýt chút nữa đã đánh trúng hắn ta. Chuyện gì xảy ra?
Ngay cả Bạch Thước cũng khó có thể lý giải.
Nửa hô hấp, cho dù giảm đi một nửa thì thời gian còn lại vẫn đủ để Hắc Thước tấn công Kế Ngôn.
Vì sao Kế Ngôn có thể phản kích?
Hắc Thước cũng khó có thể tin nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Ngươi...”
Kế Ngôn lại có thể tạo ra phản kích trong nháy mắt thời gian ngừng lại ngắn ngủi.
Vẻ mặt không đổi sắc của Kế Ngôn rơi vào trong mắt Hắc Thước khiến trong lòng nàng ta sinh ra vài phần rung động theo bản năng.
“Phập!” Kiếm ý bộc phát, Hắc Thước như bị một bàn tay vô hình đánh bay.
“Ngươi đáng chết!” Hắc Thước hét lên một tiếng, ba sợi long màu đen trước trán bông nhiên dựng lên một sợi, khí tức hủy diệt đột nhiên khuếch tán.
Lông vũ trên đầu Hắc Thước trôi nổi, khí tức hủy diệt không ngừng tràn ngập khuếch tán.
“Xoạt xoạt, xoạt xoạt.”
Dưới cỗ khí tức hủy diệt này không gian chung quanh phát ra am thanh vỡ nát. Dù đầy là bên trong pháp khí cấp tám cũng khó có thể chịu được cô khí tức đáng sợ này. “Chết đi!”
Hắc Thước quát lên một tiếng lớn.
Sợi lông vũ màu đen trôi nổi kia đột nhiên run lên.
Khí tức hủy diệt bộc phát, như phong ba sóng biển, cuốn về phía Kế Ngôn, trùng trùng điệp điệp, thiên địa run rẩy.
Kế Ngôn cảm nhận được uy hiếp to lớn, ngoại trừ Tế Thần, Hắc Thước trước mặt có thể nói là tồn tại đáng sợ nhất từ trước tới nay hắn ta gặp phải.
Nơi này là Trấn Yêu Tháp, cho dù là nơi Bạch Thước khống chế thì nơi này vẫn là sân nhà của nàng ta, thực lực được tăng thêm, tựa như vô địch. Đấn lúc này, Kế Ngôn cũng không dám lưu thủ.
Vô Khâu kiếm chậm rãi đưa ra.
Hắn ta tung ra một kiếm kia. Giờ khắc này, ánh mắt mọi người cảm thấy đau nhói. Khí tức sắc bén phát ra từ người Kế Ngôn, quang mang mãnh liệt, chói lóa mắt.
Liễu Xích, Hung Trừ hai vị tồn tại Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng chín lại một lần nữa tê cả da đầu.
“Quả nhiên là khí tức của “Đại Đạo.”
“Quy tắc đại đạo, phong mang cực hạn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận