Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1833

Chương 1833
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Giống như cha đi chơi gái, bị nhi tử bắt gặp, muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.
Kha Hồng đã một ngàn mấy trăm tuổi, trên mặt không có cái gì, nhưng trong lòng ít nhiều có chút xấu hổ, xấu hổ qua đi, chính là khó chịu.
Muốn đánh Ngu Sưởng một trận.
Trong lòng Ngu Sưởng phiền muộn, trong lòng ông ta dù có trăm lần không đồng ý cũng không dám nói ra.
Ai bảo Kha Hồng là trưởng bối của ông ta chứ?
Sư phụ ông ta gặp Kha Hồng cũng phải kêu tiếng lão tổ.
Cho dù ông ta là người hai ba trăm tuổi thì trước mặt Kha Hồng vẫn là tiểu bối.
“Tổ sư, đệ tử không dám.”
Lữ Thiếu Khanh thì nói với Kha Hồng: “Tổ sư, nếu chưởng môn đã tới thì bảo ông ấy ngồi cùng đi, lát nữa để ông ấy tính tiền.”
“Để hắn ngồi cùng làm gì?” Kha Hồng không quá tình nguyện.
Tựa như lão tử đi chơi gái, không có mấy ai muốn mang theo nhi tử đi cùng.
Lữ Thiếu Khanh lại chỉ chỉ lồng ngực của mình, nói với Kha Hồng: “Tổ sư, nơi này, rộng rãi một chút.”
Đầu tiên Kha Hồng hơi chần chờ một chút, cuối cùng nói với Ngu Sưởng: “Được rồi, ngồi xuống đi.”
“Nếu đã đến thì ngồi cùng đi.”
Ngu Sưởng khóc không ra nước mắt, hữu tâm cự tuyệt: “Tổ sư, cái này...”
Ta là tới bắt gian, không phải đến cấu kết với nhau làm việc xấu.
“Ừm?” Kha Hồng biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngu Sưởng ngoan ngoãn ngồi xuống, bên cạnh Lữ Thiếu Khanh nháy mắt ra hiệu với ông ta.
Ngu Sưởng rất có kích động bổ nhào qua, hung hăng đánh chết nghịch đồ của môn phái này.
Đưa tổ sư uống hoa tửu không nói, còn bắt chưởng môn ông ta cùng ngồi ở đây.
Truyền đi, mặt mũi Lăng Tiêu Phái sẽ hoàn toàn mất hết.
Tổ sư, chưởng môn đi uống hoa tửu, Ngu Sưởng ngẫm lại đều cảm thấy nghẹn lòng.
Nếu như bị phát hiện, về sau môn phái có phải nên sửa lại lời giới thiệu với ngoại giới không?
Môn phái am hiểu tu kiếm đổi thành môn phái am hiểu điều hòa âm dương?
Vãi!
Nếu như bị đám tiền bối biết, sợ sẽ từ dưới lòng đất bò lên đánh chết chưởng môn ông ta mất.
“Hắc hắc, chưởng môn!”
Tiêu Y cũng ngồi xuống, làm bảo bảo tri kỷ, cười hì hì an ủi Ngu Sưởng nói: “Không cần thương tâm, đến cũng đến rồi, nhập gia tùy tục.”
Ngu Sưởng nhìn qua Tiêu Y, bày ra một biểu cảm muốn khóc.
Nghe lời nha đầu này sớm thì hay rồi.
Giờ hay rồi, mình cũng bị ép ngồi ở đây.
Hối hận.
“Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?” Ngu Sưởng trừng Tiêu Y một chút, nghiêm nghị quát: “Đi ra ngoài trông coi cho ta, không cho phép người khác tiế vào.”
Từ phụ cái gì, vứt sang một bên đi.
Hiện tại là phải nghĩ xem giữ bí mật như thế nào.
Chuyện ông ta và tổ sư tới đây tuyệt đối không thể truyền đi, càng không cho phép bị những người khác nhìn thấy.
Ai dám xông tới, giết chết bất luận tội.
Tiêu Y le lưỡi, không có ý định nghe lời: “Con muốn ở đây xem thử, dựa vào cái gì mọi người có thể xem còn con không thể?”
Uống hoa tửu, đàn ông các ngươi có thể uống, dựa vào cái gì ta không thể uống?
Có độc sao?
Ngu Sưởng lúc này mới phát hiện, hình như những tên ở Thiên Ngự Phong bản thân đều phản cốt hết cả?
Lời chưởng môn cũng không nghe sao?
Ngu Sưởng nhìn chằm chằm Tiêu Y, Tiêu Y cũng cười hì hì nhìn qua ông ta, không hề có chút câu nệ cùng kính sợ.
Bỗng nhiên, ông ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên người Tiêu Y.
Ngu Sưởng không kìm được ôm đầu, không thể nào, đứa thứ hai?
Lăng Tiêu Phái tiêu đời rồi sao?
Ngay vào lúc Ngu Sưởng cảm thấy đau đầu, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: “Muội ngồi xuống làm gì? Ra ngoài, người lớn uống rượu, tiểu hài tử ra ngoài.”
“Tranh thủ thời gian dẫn khuê nữ của ta ra ngoài, đưa nàng tới những chỗ thế này, trở về ta sẽ tính sổ với muội sau.”
Tiêu Y bị đuổi ra ngoài, rầu rĩ không vui ngồi ở cửa ra vào, nàng ôm tiểu Hắc buồn bực không thôi.
“Đáng ghét, Nhị sư huynh thế mà thật sự mang tổ sư đi uống hoa tửu, hơn nữa còn không mang theo ta, tức chết ta rồi!”
“Giờ ta cũng đã tới, thế mà còn bắt ta làm gác cổng, đáng ghét!”
Tiêu Y thỉnh thoảng bóp gương mặt tiểu Hắc một chút, tức giận bất bình: “Uống hoa tửu nha, dựa vào cái gì chỉ có nam uống, nữ không thể uống?”
“Đúng thật là, hoa tửu có gì hay ho chứ? Cha muốn uống, giờ Nhị sư huynh lại mang theo cả tổ sư đến uống.”
Tiêu Y không thể hiểu, nhưng đồng thời nàng cảm thấy rất kỳ quái, với tính cách của Lữ Thiếu Khanh, muốn ăn ngon đặt chút đồ ăn là được rồi, có thời gian không bằng ở Thiên Ngự Phong ngủ nướng còn hơn.
Thế mà lại thật sự dẫn tổ sư tới đây.
Hẳn là Nhị sư huynh có chuyện gì muốn làm sao?
Tiêu Y âm thầm suy đoán.
Ngay vào lúc Tiêu Y đang buồn bực không thôi bỗng nhiên trước mắt một đạo hắc ảnh hiện lên
“Ai?” Tiêu Y cảnh giác kêu một tiếng.
Tập trung nhìn vào, vẻ mặt cảnh giác biến thành vẻ giật mình: “Đại, đại sư huynh?”
Người tới lại là Kế Ngôn, tiểu Bạch đang nằm trên vai Kế Ngôn, nhảy mắt ra hiệu với Tiêu Y.
Đôi mắt Tiêu Y trợn lớn.
Chẳng lẽ Đại sư huynh cũng muốn đến uống hoa tửu sao?
Hay Đại sư huynh muốn tóm Nhị sư huynh về?
Giống như mẫu thân của nàng trông coi cha nàng vậy.
Nhưng không đợi Tiêu Y hỏi rõ ràng nguyên nhân Kế Ngôn tới đây, ánh mắt Kế Ngôn trở nên sắc bén.
Cửa phòng đóng chặt trước mặt lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vụn.
Nhìn thấy động tĩnh như vậy, trong lòng Tiêu Y xác định, Đại sư huynh muốn bắt gian giống mẹ nàng rồi.
Động tĩnh bên ngoài khiến người ở bên trong giật nảy mình, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: “Ai đang gây chuyện vậy?”
Tiếp lấy bên trong lập tức bộc phát một cỗ sát khí.
Là Ngu Sưởng, sát khí của Ngu Sưởng tăng vọt, hôm nay cho dù là ai đến ông ta cũng phải giết người diệt khẩu.
Bí mật của chưởng môn Lăng Tiêu Phái chỉ có người chết mới có thể giữ kín được.
Sau khi Kế Ngôn nhìn thấy tổ sư và chưởng môn ở đây, cho dù là hắn ta cũng không kìm được mọc đầy vạch đen trên đầu.
Có thể mang tổ sư cùng chưởng môn đi uống hoa tửu, cũng chỉ có sư đệ của mình mới có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận