Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2215: Ta muốn giết sạch bọn hắn (length: 6803)

Công Tôn Từ so với những người khác thì mạnh hơn rất nhiều, ngay lúc Tiểu Hắc xuất hiện sau lưng hắn, hắn đã cảm nhận được ngay lập tức.
Cảm nhận được sát khí từ sau lưng truyền đến, sắc mặt Công Tôn Từ biến đổi, thân thể theo bản năng tránh ra, biến mất khỏi vị trí cũ.
Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở nơi cách đó mấy vạn dặm.
Nhưng hắn vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp thở phào thì sát khí sau lưng lại ập đến.
Cảm giác nguy hiểm khiến Công Tôn Từ toàn thân run rẩy.
Muốn né tránh đã không kịp, Công Tôn Từ chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên.
"Phập!"
"A!"
Một tiếng hét thảm, lỗ tai của Công Tôn Từ bị Tiểu Hắc xé rách.
Tiểu Hắc một tay bóp nát nó, hung dữ nói: "Ngươi trốn cái gì?"
Công Tôn Từ tức đến suýt ngất đi.
Hóa ra là ta phải đứng đó, đưa đầu ra cho ngươi chém?
"Đồ chó chết đáng ghét!" Công Tôn Từ nổi giận gầm lên một tiếng, cổ tay khẽ lật, linh lực khổng lồ bùng nổ ra.
Thân ảnh Tiểu Hắc lóe lên, lộ ra bản thể, cánh vỗ mạnh, biến mất trước mặt Công Tôn Từ.
"Thì ra là một con súc sinh, càng đáng chết hơn!" Công Tôn Từ tức giận đến toàn thân run rẩy.
Bị một con súc sinh làm rơi một cái tai, quả thực là một nỗi nhục nhã quá lớn.
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét: "Con súc sinh, cùng ta đánh một trận đàng hoàng!"
"Con súc sinh?" Một giọng nói tức giận vang lên.
Sau một khắc, trước mắt Công Tôn Từ phảng phất như hiện lên một tia chớp màu đen, xé rách hư không xuất hiện trước mặt Công Tôn Từ.
"Ầm!"
Giống như một thiên thạch rơi xuống, đập mạnh vào người Công Tôn Từ.
Công Tôn Từ bị đánh đến bay ngược ra sau liên tục, trong chớp mắt đã bị đụng bay mấy vạn dặm.
Công Tôn Từ kinh hãi, đây là cái đồ quỷ gì vậy?
Đây là lần đầu tiên hắn thấy loài chim có tốc độ nhanh đến như vậy.
Hơn nữa, không những tốc độ nhanh, sức mạnh cũng lớn nữa.
Là một kẻ tu luyện Hợp Thể hậu kỳ, mà hắn lại bị đánh đến huyết khí cuồn cuộn, mắt nổ đom đóm, thân thể như tan thành từng mảnh.
"Khốn, đáng chết!"
Công Tôn Từ vừa mới ổn định được thân thể thì Tiểu Hắc lại một lần nữa xông đến trước mặt hắn.
Móng vuốt sắc nhọn lóe lên ánh hàn quang lao thẳng đến hắn, ánh sáng lạnh lẽo lập lòe khiến người ta run sợ.
"Ngông cuồng!" Công Tôn Từ gầm lên một tiếng, linh lực hóa thành một tấm hộ thuẫn bảo vệ bản thân ở bên trong.
Công Tôn Từ đã tính toán kỹ rồi, chỉ cần chống đỡ được đợt tấn công này của Tiểu Hắc là đến lượt hắn phản công.
Rắc!
Tấm hộ thuẫn linh khí vỡ nát, Công Tôn Từ đã chuẩn bị sẵn sàng chặn lại móng vuốt của Tiểu Hắc.
Công Tôn Từ đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, trong mắt sát ý lóe lên, đến lượt hắn phản công.
Nhưng đúng lúc này, một luồng kiếm quang từ phía dưới xông tới.
"Ông!"
Giống như thủy triều, đánh úp tới đúng lúc Công Tôn Từ không thể ngờ đến nhất.
"Tiêu Y!"
Sự chú ý của Công Tôn Từ đặt hết lên người Tiểu Hắc, nhất thời quên mất Tiêu Y.
Nhát kiếm này của Tiêu Y khiến hắn cảm thấy cực kỳ buồn nôn, muốn tránh cũng không tránh được.
"Phập!"
Kiếm quang xẹt qua, Công Tôn Từ kêu thảm một tiếng, tiên huyết bắn tung tóe, lại một lần nữa bị trọng thương.
Công Tôn Từ từ trên trời rơi xuống, hắn sợ hãi.
Cho dù là Tiêu Y hay Tiểu Hắc thì hắn đều không phải đối thủ.
Một đấu một thì đã không phải đối thủ, một đấu hai thì hắn sẽ chết rất thảm.
Công Tôn Từ gắng gượng nhấc một hơi, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà!
Hắn vừa nhấc chân lên thì sát khí lại một lần nữa truyền đến từ phía sau.
Lần này Công Tôn Từ không còn cách nào trốn thoát nữa.
"Phập!"
Công Tôn Từ cảm thấy tê dại, trước mắt tối đen, liền mất đi tri giác.
Nguyên Thần của hắn vội vàng bỏ chạy, trong khoảnh khắc chạy trốn đó, hắn liếc nhìn lại vị trí mình vừa đứng.
Cái xác không đầu từ trên trời rơi xuống, Tiểu Hắc mà hắn coi thường đang vung tay.
Mơ hồ nghe thấy tiếng lẩm bẩm: "Phế vật!"
Sau khi nghe được những lời này, Công Tôn Từ chỉ hận không thể quay lại liều mạng với Tiểu Hắc.
Đáng chết, tại sao các nàng lại mạnh đến vậy?
Mang theo nỗi kinh hoàng và khó hiểu, cuối cùng Công Tôn Từ đã chạy thoát khỏi nơi này.
Cũng may còn giữ được Nguyên Thần để chạy trốn, nếu không hắn đã hoàn toàn vẫn lạc.
Nhìn xác của Công Tôn Từ, Tiêu Y hít một hơi, "Lần này sẽ càng thêm phiền phức."
Tuy Công Tôn Từ chỉ là chi thứ, nhưng hắn cũng là đệ tử cốt lõi của Công Tôn gia.
Bị đánh nát đầu ở đây, nhất định sẽ bị Công Tôn gia coi là một sự sỉ nhục, các nàng sẽ phải đối mặt với sự truy sát toàn lực của Công Tôn gia.
"Chúng ta mau đi tìm ba ba ngươi." Tiêu Y không quá lo lắng, chỉ là cảm thấy rất phiền phức.
Con đường phía trước chắc chắn sẽ không yên bình.
Mang Tiểu Hắc trở lại Sa thành, Tiêu Y phát hiện những người mà Công Tôn Từ mang tới đều đã bị Tiểu Hắc đánh nát đầu, thậm chí một vài tu sĩ đứng xem cũng bị Tiểu Hắc giết chết.
Thấy vậy, Tiêu Y trong lòng kêu gào, trả lại cho ta một Tiểu Hắc ngoan ngoãn.
Tiêu Y dự định dẫn Tiểu Hắc rời đi qua trận pháp truyền tống của Sa thành.
"Tiểu Hắc, chúng ta đi!"
"Không đi!" Không ngờ tới chính là, Tiểu Hắc lại cự tuyệt rời đi, đầy sát khí nói: "Ta muốn giết sạch bọn chúng."
Tiêu Y đau đầu hỏi: "Sao ngươi lại vậy?"
"Hắn mắng ta súc sinh, ta rất tức giận." Tiểu Hắc bĩu môi, dáng vẻ hậm hực, bên người bao trùm một sát khí vô hình khiến cô bé trông có vẻ đáng sợ.
"Ta muốn giết sạch bọn chúng."
Một Công Tôn gia to lớn như vậy, sao có thể nói giết sạch là giết sạch được, ngay cả nhị sư huynh còn chẳng ngầu đến vậy.
"Đi thôi, bộ dạng này của ngươi, nhị sư huynh sẽ tức giận." Tiêu Y bất đắc dĩ lại một lần nữa lôi Lữ Thiếu Khanh ra: "Mau đi thôi."
"Ba ba nói, ai mắng ta, liền đánh chết người đó." Tiểu Hắc nhìn Tiêu Y, ánh mắt hung ác, giọng điệu khó chịu: "Ta không đi, muốn đi thì ngươi đi, đừng ở đây vướng bận."
Nhìn Tiểu Hắc như một đứa trẻ bị bắt nạt, cắn răng không phục muốn tìm lại thể diện.
Tiêu Y lệ rơi đầy mặt, Tiểu Hắc đã không còn là bé ngoan nữa rồi.
Nàng phải ăn nói với nhị sư huynh thế nào đây?
Ngay lúc này, trận pháp truyền tống lại phát ra ánh sáng rực rỡ, lại có người từ trong trận pháp bước ra.
"Dám trêu vào Công Tôn gia ta, các ngươi phải chết!"
"Đồ nhóc vô tri, ta xem các ngươi chết như thế nào!"
"Run rẩy đi, lũ ngu xuẩn!"
Từng tiếng hét lớn, người từ ánh sáng xuất hiện.
Tiểu Hắc bên cạnh Tiêu Y nhảy lên, như một con ác khuyển lao ra, từ trên trời giáng xuống, bao phủ những kẻ Công Tôn gia vừa đến trong biển sát ý.
"Phập!"
"Phập!"
Trong nháy mắt, người của Công Tôn gia phái tới lại một lần nữa bị Tiểu Hắc đánh nát đầu.
Tiểu Hắc rất tức giận, tựa hồ vẫn chưa hết giận: "Một lũ phế vật."
"Haiz..."
Tiêu Y thở dài một tiếng, dễ nổi nóng, hiếu sát, đây mới là bản tính thật của Tiểu Hắc sao?
"Nhị sư huynh, ngươi mau đến đi, ta hàng không nổi con gái ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận