Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 351 - Như một con chó



Chương 351: Như một con chóNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhưng nàng ta biết, tình cảm giữa hai huynh muội rất tốt, dù là thân huynh muội cũng không hơn được.Loại tình cảm này, loại quan hệ này, nàng ta không có, cũng chưa từng có.Đại sư huynh của nàng đối với nàng chỉ có vì tư lợi, sư đệ của nàng đối với nàng chỉ có ôm tâm tư nghi ngờ xấu xí.Lữ Thiếu Khanh mắng Tiêu Y vài câu, lại nói với nàng: “Đi, lấy nhẫn trữ vật của gã cho ta.”Tiêu Y rất vui vẻ hấp tấp chạy đi.Cảnh Dương và Công Tôn Tố thì rất nhẹ nhàng. Cả hai đều đã hôn mê, gỡ nhẫn trữ vật của bọn họ xuống không có bất kỳ trở ngại nào.Nhưng khi đi tới gần Cận Hầu lại bị đệ tử Điểm Tinh Phái ngăn cản.Năm tên đệ tử Điểm Tinh Phái mặt mày tái mét, trong lòng bồn chồn, nhưng không thể không kiên trì bảo vệ Cận Hầu.“Làm gì?”Nhị sư huynh trở về, Tiêu Y nói chuyện cũng lớn tiếng hơn không ít. Nàng chỉ vào năm tên đệ tử Điểm Tinh Phái, nói: “Có phải các ngươi cũng muốn chịu đau khổ hả?”“Nếu không muốn thì ngoan ngoãn tránh ra.”“Đừng, đừng mơ!” Nam đệ tử Điểm Tinh Phái cứng rắn cưỡng chế sự kinh hoảng trong lòng, kiên quyết lắc đầu không cho Tiêu Y vào.Bọn họ ở đây trơ mắt nhìn Tiêu Y lấy nhẫn trữ vật của Cận Hầu thì cũng không cần về Điểm Tinh Phái nữa.Cận Hầu là Đại sư huynh của bọn họ, nhưng cũng không phải một vị Đại sư huynh dễ nói chuyện.“Muốn làm khó Đại sư huynh nhất định phải bước qua thi thể bọn ta.”Lời còn chưa dứt, đệ tử vừa nói chuyện đã ngất đi, khiến những người khác đều giật nảy mình.Còn không cho bọn họ kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh lại phất phất tay, mấy người còn lại gặp phải đón tấn công mãnh liệt như vậy đều kêu lên thảm thiết rồi nhao nhao ngã xuống hôn mê.“Tranh thủ thời gian, đừng có lề mà lề mề.”Tiêu Y rất vui vẻ tháo hết nhẫn trữ vật của Cận Hầu và năm tên đệ tử Điểm Tinh Phái xuống rồi chạy về giao cho Lữ Thiếu Khanh.Tuyên Vân Tâm bên cạnh không đành lòng nhìn thẳng, Tiêu Y thế này hệt như một con chó con nghe lời ngoe nguẩy cái đuôi lúc lắc.Tiêu Y muội muội, dù sao muội cũng xuất thân đại gia tộc, có chút cốt khí có được không?Muội tham dự vào loại chuyện ăn cướp này sẽ hủy đi hình tượng thục nữ của muội.Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, khẽ quét thần niệm một cái, mở nhẫn trữ vật của năm tên đệ tử Điểm Tinh Phái ra, kiểm tra đồ vật bên trong một chút.Lữ Thiếu Khanh nhịn không được mà nhíu mày, hỏi Tuyên Vân Tâm: “Vì sao đệ tử Điểm Tinh Phái của các ngươi nghèo thế?”Năm cái nhẫn trữ vật cộng lại mà còn chưa có đủ một vạn viên linh thạch, nhưng đan dược lại rất nhiều.Tuyên Vân Tầm nhìn lướt qua, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.Năm đệ tử Điểm Tinh Phái tới đây, để phòng ngừa vạn nhất, bọn họ đã mua không ít đan dược, đã tiêu hết bảy tám phần linh thạch.Còn có thể được chừng ấy cũng coi như không tệ.Nàng ta hừ lạnh một tiếng, không định nói cho Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thu linh thạch lại, nhìn lướt qua số đồ còn lại.Một số vật liệu, đan dược, pháp khí cùng các loại đồ vật thượng vàng hạ cám khác.Đa số đều là nhất phẩm nhị phẩm, không có mấy thứ tam phẩm.Trên thực tế gộp hết lại cũng không quá hai vạn linh thạch.Mình đi xử lý lại phiền phức, gọi trung gian ăn lại chẳng được bao nhiêu, Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua Tiêu Y tràn đầy trông mong.Được rồi, chia một chút cho sư muội đi thôi, khỏi mang tiếng hẹp hòi.Lữ Thiếu Khanh dứt khoát ném số này cho Tiêu Y cả: “Cầm đi đi.”Tiêu Y thụ sủng nhược kinh, Nhị sư huynh đi du lịch một chuyến về lại trở nên hào phóng vậy sao?Nhẫn trữ vật của năm tên đệ tử Điểm Tinh Phái chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là món ăn chính.Lữ Thiếu Khanh nhìn sang ba cái nhẫn trữ vật kia.Nghĩ một hồi, hắn cầm nhẫn trữ vật thuộc về Cảnh Dương kia.Xem thử xem dê béo Trung Châu có kinh hỉ gì không.Hắn bạo lực tháo dỡ. Tuyên Vân Tâm thấy thế thì sắc mặt rất khó coi, hiển nhiên đang nhớ tới trải nghiệm không vui nào đó.Tên gia hỏa vô sỉ ghê tởm.Tuyên Vân Tâm nhìn tên tham tiền Lữ Thiếu Khanh, ngoại trừ mắng thầm vài câu cũng không biết nói gì hơn.Lữ Thiếu Khanh có thực lực cường hãn, da mặt lại dày, vô sỉ đến cực điểm, dạng người này vô địch thiên hạ.Giới chỉ của Cảnh Dương bị mở ra, Lữ Thiếu Khanh còn chưa kịp nhìn đồ tết bên trọng.Cảnh Dương tỉnh lại, phát hiện nhẫn trữ vật của mình đã bị người ta phá mất thì hét rầm lên.“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”Cảnh Dương run rẩy đứng dậy, run run rẩy rẩy chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi… ngươi trả nhẫn trữ vật cho ta!”Cảnh Dương vừa tức vừa sợ, ở Trung Châu gã ta chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.Đánh người thì thôi đi, thế mà còn muốn đi cướp bóc nữa.Còn có vương pháp hay không?Còn có thiên lý hay không?Gã ta nhìn Lữ Thiếu Khanh không động không đậy, lại lo lắng hét ầm lên như thái giám: “Trưởng bối sư môn ngươi đâu? Chưởng môn Lăng Tiêu Phái đâu?”“Để bọn họ ra gặp ta!”Đây chính là ba mươi năm dự trữ của mình, là toàn bộ gia tài của mình.Nhìn chiếc nhẫn như bị cứng rắn mở ra, bên trong hư hại không ít, gã ta đau lòng, vô cùng đau lòng.Lữ Thiếu Khanh khó chịu, khi xem xét thành quả thắng lợi lại có người ở bên cạnh chít chít meo meo, rất ồn ào.Lữ Thiếu Khanh trừng mắt liếc nhìn gã ta, Cảnh Dương phụt ra một ngụm máu tươi, hơn nửa ngày vẫn chưa hít thở thông.“Thật thà đi, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo.”Sau đó, hắn lại đắc ý hỏi Tuyên Vân Tâm: “Phải không? Lúc trước ngươi cũng giống như gã ta ấy.”Tuyên Vân Tâm nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn nhào tới cắn chết tên hỗn đản ghê tởm này.Lữ Thiếu Khanh quét thần niệm qua giới chỉ một lượt, lập tức vui vẻ ra mặt.Quả nhiên là dê béo đến từ Trung Châu..

Bạn cần đăng nhập để bình luận