Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 955. Gặp Nhị trưởng lão



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÁnh mắt của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta hoàn toàn mất tự nhiên.“Có phải ngươi đã nói xấu ta với sư phụ ngươi không?” Lữ Thiếu Khanh suy đoán, tỏ vẻ cực kỳ bi phẫn: “Ta đắc tội ngươi lúc nào?”Đàm Linh cười lạnh. Ngươi đắc tội ta quá nhiều.Bây giờ ngươi nói câu này lại đắc tội ta tiếp.Nàng ta cũng lười nhiều lời, bước nhanh hơn dẫn theo Lữ Thiếu Khanh đi vòng qua bao nhiêu kiến trúc tới một chỗ đất trống.Đằng sau mảng đất trống là một ngọn núi, dưới núi có một nhà tranh, phía trước có hàng rào trúc vây quanh thành một cái vườn nhỏ.Trong viện trồng một chút hoa cỏ, hoa tươi đang nở rực rỡ, kiều diễm tươi rói, tỏa hương thơm ngát.Bên trái nhà tranh có một dòng suối nhỏ chảy qua, có một guồng nước đang chầm chậm xoay trên đó.Vừa nhìn chỉ thấy rất giống một tiểu viện nhà nông bình thường.Hoàn toàn không giống chỗ ở của một vị đại năng.Vào trong đó, Lữ Thiếu Khanh thấy có một nữ nhân ngồi dưới dàn dây leo, một thân trang phục màu tím càng tôn thêm khí chất cao quý.Bà ngồi xếp bằng dưới đất, nhẹ nhàng loay hoay với cây đàn cổ trên bàn.Hương linh mờ mịt, tỏa ra mùi hương thơm ngát tràn ngập trong sân, khiến cho tâm thần người ta thanh thản.Nhìn bề ngoài nữ nhân này chỉ ba bốn chục tuổi, không khác Đàm Linh là bao, trong mắt người ngoài không khác gì một vị phụ nhân của đại gia tộc bình thường.Nhưng trực giác minh mẫn của Lữ Thiếu Khanh nói cho hắn biết người trước mắt mình đây rất nguy hiểm.Còn nguy hiểm hơn cả cao thủ Hóa Thần kỳ gặp lần trước.Ngay cả khi đối diện với Liễu Xích của Yêu tộc hắn cũng không cảm thấy thế.Lữ Thiếu Khanh muốn xoay người rời đi. Nữ nhân trước mắt khiến hắn cảm thấy như có yêu thú dưới vực sâu đang nhìn mình.“Sư phụ!”Đàm Linh đi vào trong, cung kính hành lễ.Phải chú ý một chút, giữ cái miệng không được nói lung tung. Lữ Thiếu Khanh âm thầm tự nhắc mình, sau đó thi lễ khiêm tốn chào: “Xin chào Nhị trưởng lão!”Nhuế trưởng lão ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thiếu Khanh.Nhuế trưởng lão có làn da trắng như tuyết, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, không khác gì nhân loại.Khuôn mặt bà cũng không tính là xuất sắc, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ càng hút mắt hơn, chắc chắn là một mỹ nữ tuyệt thế.Mà thu hút nhất là một đôi mắt, thâm sâu, cơ trí, tựa như có thể nhìn thấu thế gian vạn vật, không một thứ gì có thể thoát khỏi đôi mắt này.Lữ Thiếu Khanh chỉ nhìn thoáng qua rồi vội cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.Đối diện với những người thế này không được đi thăm dò, tuyệt đối không được lỗ mãng.Nhuế trưởng lão không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Lữ Thiếu Khanh khiến cho hắn cứng cả người.Bên này Lữ Thiếu Khanh cụp mi nhìn xuống, như một đứa bé ngoan đang đợi người lớn gọi, ánh mắt của Nhuế trưởng lão có thêm vài phần tò mò.Đàm Linh đã từng nói về chuyện của mình với hai sư huynh đệ Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh với Nhuế trưởng lão.Theo như nàng quan sát biểu hiện trong màn tỉ thí của Kế Ngôn thì chắc chắn hắn là một yêu nghiệt tuyệt thế.Còn Lữ Thiếu Khanh, tuy Đàm Linh chỉ kể chuyện thôi nhưng bà có thể cảm nhận được cơn giận của đồ đệ khi nhắc đến người này. Bà cũng muốn xem thử xem người có thể khiến đồ đệ mình tức giận đến giơ chân là thế nào.Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt bà, rất bình thường, thái độ không có lấy chút sơ sảy khác thường nào.Hoàn toàn không có cái vẻ tự đại tự luyến, hèn hạ vô sỉ như đồ đệ mình kể.Nhưng, cũng giống như Lữ Thiếu Khanh nhận ra được Nhuế trưởng lão không dễ chọc.Nhuế trưởng lão cũng có.Bằng trực giác, bà cũng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh chắc chắn không phải người đơn giản.Không nói chuyện khác, chỉ cần nhìn Lữ Thiếu Khanh có thể giữ được bình tĩnh trước mặt mình, bà biết người này không tầm thường.Cho dù là Kiếm Nhất, trước mặt bà cũng có mấy phần không được tự nhiên.Một lúc lâu sau, Nhuế trưởng lão mới hỏi: “Trương Chính, là tên của ngươi thật sao?”Mẹ nó!Lữ Thiếu Khanh giật nảy mình, vội vàng hấp tấp gật đầu: “Thưa trưởng lão, đúng là tên của ta.”Nói vừa hết câu, hắn liền phát hiện một cỗ áp lực thật lớn, vừa vặn lúc này hắn đối mặt với ánh mắt của Nhuế trưởng lão.Ánh mắt lạnh nhạt, đem lại áp lực lớn lao cho Lữ Thiếu Khanh như xuyên thấu cả nội tâm của hắn.Lữ Thiếu Khanh cố nén kinh hoảng trong lòng, nhìn thẳng Nhuế trưởng lão.Sóng không đánh ngã được ta, ta cũng không sợ ngươi.Tới đây, cho ngươi xem ánh mắt chân thành của ta.Hai người đối mặt khiến cho Đàm Linh bên cạnh bội phục vạn phần.Bình thường nàng ta không có lá gan đối mặt với sư phụ đâu.Sư phụ thân cư cao vị, thực lực cường đại, chỉ dựa vào ánh mắt cũng có thể giết chết người rồi.Trừ phi là cùng cảnh giới, nếu không có ai chịu nổi áp lực khi đối mặt với bà?Thế mà Lữ Thiếu Khanh có thể làm được?Sau mười mấy hơi thở đối mắt, Nhuế trưởng lão mới thản nhiên nói: “Tên thật của ngươi chắc chắn không phải là Trương Chính. Nói đi, tên thật của ngươi là gì?”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cố gắng diễn cho thật thành khẩn: “Trưởng lão, ta tên Trương Chính thật.”Nhuế trưởng lão cười. Bà là ai chứ?Mặc dù Lữ Thiếu Khanh không để lộ sơ hở gì nhưng cũng chính vì không có sơ hở bà mới càng khẳng định phán đoán của mình.Nghĩ đến lời đồ đệ từng nhắc đến, bà nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi thề đi, lấy đạo tâm ra thề.”Lão hồ ly!Lữ Thiếu Khanh âm thầm kêu gào trong lòng, miễn cưỡng nặn ra được một nụ cười nói với Nhuế trưởng lão: “Trưởng lão, cái này không cần chứ?”Nhuế trưởng lão không nói gì, chỉ có ánh mắt nghiêm khắc hơn vài phần.Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể đầu hàng: “Được rồi, ta thừa nhận, thực ra ta tên là Quản Đại Ngưu!”Đàm Linh ở bên cạnh cũng nghe rõ, tức đến méo mũi.Tên hỗn đản này, đến cái tên cũng là giả.Quá hỗn đản! Hết chương 955.

Bạn cần đăng nhập để bình luận