Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2870: Nhị sư huynh có thù tại chỗ liền báo (length: 6504)

Ân Minh Ngọc ngồi xuống, mùi thơm càng đậm.
Nàng không nhìn ánh mắt Tiêu Y, ánh mắt đánh giá món ngon trước mặt.
Nhìn qua một bàn món ngon trước mặt, trong lòng nàng không khỏi cảm thán, đồng thời cũng rất hâm mộ.
Sư phụ sư nương tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho đồ đệ, để đồ đệ không quản xa xôi vạn dặm vẫn tới được Tiên Giới.
Chỉ vì để hai đứa đồ đệ lên tiên giới này có chút gì đó bỏ bụng.
Loại yêu thương này đã không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
"Ăn đi!"
Lữ Thiếu Khanh lên tiếng, "Không cần phải để ý đến tên ngốc bên cạnh!"
Ân Minh Ngọc trong lòng càng thêm cảm kích.
Miệng xà tâm Phật chính là loại người như hắn ư?
Bề ngoài nhìn có vẻ rất đáng ghét, nhưng thực chất bên trong lại tràn đầy sự dịu dàng.
Ta đã nói rồi, cùng một sư môn thì sao có thể dạy dỗ ra đồ đệ khác biệt được chứ?
Về sau nhìn người, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài!
Âm thầm tự nhủ với bản thân một phen, ánh mắt Ân Minh Ngọc nhìn về phía Kế Ngôn.
Kế Ngôn gật đầu với nàng, vẻ mặt lạnh nhạt, "Ăn đi!"
Mặt Ân Minh Ngọc càng đỏ, không nhịn được cúi đầu.
"Hừ!"
Tiếng hừ khó chịu của Tiêu Y vang lên bên cạnh.
Ân Minh Ngọc nhìn vào ánh mắt Tiêu Y, nàng cũng khó chịu, Tiêu Y cứ nhìn chằm chằm vào nàng như vậy.
Ân Minh Ngọc thầm nghĩ, so ra, vẫn là nha đầu này đáng ghét hơn.
Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm người như vậy, thật là khiến người ta bực mình.
Hừ, ngươi không muốn ta ăn? Ta lại muốn ăn.
Sư huynh của ngươi còn không ý kiến, ngươi ý kiến thì ích lợi gì?
Vô năng cuồng nộ ư?
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Lữ Thiếu Khanh quát, "Ăn đi chứ!"
"Không ăn là nguội bây giờ!"
"Phong độ thân sĩ đâu rồi? Gắp thức ăn cho người ta đi chứ!"
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn người ta chủ động gắp thức ăn cho ngươi? Mặt của ngươi lớn thế hả?"
"Cô nương, nào, gắp thức ăn cho cái tên đầu gỗ sư huynh này đi, đồ ngốc, ngươi không biết làm à?"
"Bọn họ không gắp thức ăn, ngươi không biết gắp cho bọn họ à?"
"Sau này có thể là tẩu tử của ngươi, tôn trọng chút đi..."
Ân Minh Ngọc đỏ bừng mặt cúi đầu.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy thẹn thùng như thế.
Nàng thậm chí không dám nhìn Kế Ngôn nhiều dù chỉ một chút.
Tiêu Y bực mình đẩy bàn đồ ăn đến trước mặt nàng, "Hừ, ăn đi!"
Thấy bộ dạng của Tiêu Y, Ân Minh Ngọc cũng bớt ngại ngùng đi không ít.
Càng nhiều hơn là sự đắc ý.
Không ngờ nha? Nhị sư huynh của ngươi lại hướng về ta, cho dù mục đích không thuần cho lắm, nhưng ít nhất cũng là hướng về phía ta.
Thế nào? Tức giận lắm hả?
Ân Minh Ngọc trong lòng đắc ý, mang trên mặt nụ cười nhạt, vẻ ta đây đại nhân đại lượng không so đo với ngươi.
Sau đó nàng bắt đầu ăn.
Nhưng, khi vị ngon vừa vào miệng, sau vài lần nhai, sắc mặt Ân Minh Ngọc bỗng nhiên thay đổi.
"Ọe..."
Ân Minh Ngọc nôn ra một trận.
Một mùi vị không thể nào hình dung được xông thẳng vào cổ họng, sau đó chia làm hai đường, một đường xông thẳng lên trán, khiến đầu óc nàng trong nhất thời như ngưng hoạt động.
Một đường xông thẳng xuống dạ dày, làm dạ dày của nàng long trời lở đất, buồn nôn liên hồi.
"Ha ha..."
Tiếng cười của Tiêu Y vang lên bên tai.
Ân Minh Ngọc quay đầu lại, thấy trên mặt Tiêu Y là nụ cười đắc ý, "Tay nghề của sư phụ và sư nương ta không phải ai cũng có thể thưởng thức đâu."
Ân Minh Ngọc hiểu ra, nàng lập tức buồn bực từ đó, nàng bị lừa rồi.
Cái gì muốn tác hợp nàng với Kế Ngôn, cái gì tẩu tử tương lai, đều là giả.
Tất cả đều là Lữ Thiếu Khanh bày trò hãm hại nàng.
Buồn cười là, nàng không hề phản ứng kịp, bị hố một vố đau điếng.
Lý trí tỉnh táo thường ngày của ta đâu rồi?
Ân Minh Ngọc tự hỏi trong lòng.
Bất quá nàng nhìn sang Kế Ngôn, dường như đã có câu trả lời.
Biết câu trả lời, Ân Minh Ngọc càng thêm bi thương, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ.
Nàng trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Đồ đáng ghét.
Uổng công ta vừa rồi còn cảm thấy ngươi là người tốt.
"Ấy ấy, tiếp tục ăn đi chứ," Lữ Thiếu Khanh đối diện ánh mắt như muốn giết người của Ân Minh Ngọc, không hề thấy áp lực, cười đắc ý, "Hương vị cũng không tệ phải không?"
Đâu chỉ là không tệ!
Hương vị kiểu này có thể là người làm ra được ư?
Độc dược còn không đáng sợ đến vậy.
"Ngươi, đáng ghét..."
"Hắc hắc," Tiếng Tiêu Y lại vang lên, "Đắc tội nhị sư huynh của ta, đây là kết cục đấy!"
"Hắn nói chuyện với Đại sư huynh, ngươi lại dám chen vào, biết lợi hại chưa?"
Nhị sư huynh của ta có thù là trả ngay, chưa từng để qua đêm.
Ân Minh Ngọc càng hiểu rõ.
Tên đáng ghét, hỗn đản.
Lòng dạ hẹp hòi!
Ân Minh Ngọc có xúc động muốn lao vào cắn chết Lữ Thiếu Khanh.
"Vô sỉ, ọe..."
Lữ Thiếu Khanh nói với Quản Vọng, "Đồng hương à, ngươi khuyên nhủ nàng đi, ăn nhiều một chút."
Ân Minh Ngọc nhìn sư phụ mình, hai mắt đỏ hoe.
Đối diện với Lữ Thiếu Khanh, nàng sẽ không khóc.
Nhưng đối diện sư phụ, nàng cảm thấy tủi thân.
Ngay cả sư phụ cũng giúp người ngoài, nàng cái đứa đệ tử ký danh này có phải không đáng một xu không?
Quản Vọng nói với Ân Minh Ngọc, "Hảo hảo cảm thụ đi, dụng tâm vào!"
Dụng tâm?
Ân Minh Ngọc càng thêm tủi thân.
Ngươi còn chẳng cần tâm đối với ta, ngươi còn muốn ta dụng tâm cảm thụ sao?
Sư phụ, ngươi không hài lòng về ta thì cứ nói thẳng, không cần cùng người ngoài đến ức hiếp ta.
Ánh mắt Ân Minh Ngọc lại trở về bàn đồ ăn, trong mắt mang theo sự sợ hãi.
Vừa rồi chỉ mới một miếng đã khiến nàng có cảm giác sống không bằng chết.
Ăn hết, sợ là cả đời này đều gặp ác mộng!
"Ăn đi!" Kế Ngôn cũng lên tiếng, "Đừng phụ tấm lòng của sư phụ con."
Ân Minh Ngọc nhìn Kế Ngôn, có chút kích động muốn mắng người.
Kế Ngôn cũng đang từ tốn ăn, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Ân Minh Ngọc vẫn thấy Kế Ngôn cố gắng che giấu sự nhíu mày của mình.
Chính ngươi còn như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ bảo người ta ăn?
Cái này tính là tấm lòng gì?
Tiêu Y vừa ăn vừa nói với Ân Minh Ngọc, "Không dám ăn sao?"
"Không dám ăn thì né sang một bên đi, sư huynh ta không cho ta chơi đùa với đứa nhát gan..."
Ai thèm chơi đùa với ngươi?
Ân Minh Ngọc đứng dậy, nhìn bàn món ngon, có một cỗ xúc động muốn hất bàn.
Một bàn này, toàn là độc dược!
Quản Vọng đang nhìn đồ đệ từ từ ngồi xuống lại, không khỏi cảm thán một tiếng, "Kế Ngôn đối với đứa đồ đệ này của ta cũng thật là dịu dàng...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận