Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2895: Hắn quả nhiên rất đặc biệt (length: 6817)

Bình chướng duy trì được lâu như vậy cuối cùng cũng vỡ tan tành, mà nơi tan vỡ đó còn có rất nhiều người dân của Quang Minh thành.
Ba vị Thần Vương cùng đến, Quang Minh thành có thể chống đỡ đến bây giờ là nhờ vào tấm bình chướng do nhiều thế hệ Quang Minh thành xây dựng nên.
Bình chướng che chắn hết đợt công kích này đến đợt công kích khác, cứu giúp người dân Quang Minh thành.
Giờ đây, tấm bình chướng được người dân Quang Minh thành xem là phòng tuyến cuối cùng đã vỡ tan.
Bọn hắn những người này hoàn toàn tuyệt vọng.
Thần Vương tấn công, ai có thể ngăn cản?
Nhìn cự trảo từ trên trời giáng xuống, người dân Quang Minh thành vô cùng tuyệt vọng, rất nhiều người nhắm mắt lại chờ chết.
Đối mặt với công kích của Thần Vương, bọn hắn không còn chút may mắn nào trong lòng!
Thế nhưng!
Nhiệt độ giữa trời đất bỗng tăng cao, kiếm ý bùng nổ dữ dội, giống như một mặt trời đang cháy hừng hực.
Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, bóng tối tan biến.
Tư Phì Thần Vương kêu thảm một tiếng, rung động cả vũ trụ, "Sâu kiến ngươi dám..."
Sóng âm mãnh liệt lan tỏa, Quang Minh thành không có bình chướng bảo vệ chịu xung kích thảm khốc.
Ầm ầm!
Vô số người kêu thét rồi biến mất.
Đến khi trời đất trở lại yên tĩnh, mọi người mới dám mở mắt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy bóng đen khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Một chiếc vuốt đen to lớn từ trên trời rơi xuống, trùng điệp rơi xuống ở nơi xa, gây ra động đất.
Máu đen điên cuồng phun ra, mặt đất đã ngập một tầng máu đen đặc, giống như hồng thủy cuồn cuộn, ăn mòn xung quanh.
Đám người càng thêm ngơ ngác.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Uy uy..." Lữ Thiếu Khanh lên tiếng, "Các ngươi làm cái gì vậy? Cứ thế mà đánh nhau? Ai cho phép các ngươi?"
"Hay là các ngươi không coi ta ra gì?"
"Vậy thì các ngươi quá coi thường người khác rồi."
"Ta trông không giống cao thủ sao?"
"Ai nói bộ dạng bựa mới là cao thủ? Ta cũng là cao thủ được chứ..."
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh tay cầm trường kiếm, đứng trên bầu trời, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm, ung dung.
Thấy Lữ Thiếu Khanh không hề hấn gì, rất nhiều người trợn tròn mắt không dám tin.
Bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bị hai vị Thần Vương tấn công trúng.
Với uy lực như thế, cho dù là Kế Ngôn cũng không thể không bị thương.
Lữ Thiếu Khanh không hề phòng bị gì, mà lại không bị sao, chuyện gì xảy ra vậy?
"Má!" Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn quần áo của mình, phía trên có chỗ rách, "Đã nói rồi, đánh nhau đừng làm rách quần áo người ta, xem quần áo của ta này, rách bươm rồi."
Lữ Thiếu Khanh vốn không hề phòng bị đòn tấn công của Thần Vương, thân thể của hắn vốn đã là thứ kiên cố nhất thiên hạ.
Đừng nói hai vị Thần Vương, dù mười vị Thần Vương tới cũng không thể phá vỡ phòng ngự của hắn.
Có điều quần áo của hắn lại không bền bỉ đến thế.
Lữ Thiếu Khanh chỉ kiếm vào hai vị Thần Vương, sát khí ngút trời, "Không bồi thường quần áo cho ta, hôm nay ta giết chết các ngươi!"
Nói xong, một kiếm vung ra.
Cả bầu trời sao lại hiện ra, vô số đạo tinh quang rơi xuống.
Hàng vạn đạo tinh quang ầm ầm, như mưa trút xuống hai vị Thần Vương.
Đòn tấn công của hắn không mạnh mẽ như Kế Ngôn, nhưng nói về lực lượng thì lại hơn Kế Ngôn một bậc.
Kiếm ý bùng nổ dữ dội, như một con hung thú phát điên, nuốt chửng hai vị Thần Vương.
Hai vị Thần Vương bị tinh quang oanh kích phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Thật đáng sợ!
Cảnh tượng này khiến người dân Quang Minh thành nhìn nhau kinh hãi, khiếp sợ.
Lữ Thiếu Khanh lại có sức sát thương mạnh đến vậy sao?
Nhìn khí thế của hắn, dường như còn mạnh hơn Kế Ngôn vài phần.
Đợi đến khi ánh sáng lui đi, thân ảnh hai vị Thần Vương hiện ra trước mắt mọi người.
Lần này, vết thương trên người chúng chằng chịt hơn.
Máu đen phun tung tóe, trên mặt chúng lộ vẻ thống khổ.
Một kiếm của Lữ Thiếu Khanh khiến chúng vô cùng khó chịu.
Tựa như là khắc tinh của chúng, căn bản không thể chống đỡ được.
Cảnh tượng này khiến mọi người không dám tin vào mắt mình, Lữ Thiếu Khanh còn mạnh hơn cả Kế Ngôn sao?
Lam Kỳ và mấy người khác cũng mắt lớn trừng mắt nhỏ, không dám tin vào mắt mình.
Lữ Thiếu Khanh sát khí ngút trời, như một sát thần, Lam Kỳ có cảm giác như đang nằm mơ.
Gã này đâu mới là bộ mặt thật của hắn?
Tiêu Y thì hưng phấn hét lên, "Sát Trư Kiếm Quyết!"
Quản Vọng nhíu mày, luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Thằng đồng hương này có vẻ như mạnh hơn trước.
Trước đây khi chiến đấu với Thần Vương tầng bốn, Lữ Thiếu Khanh đâu có dễ dàng như vậy.
Cho dù hai vị Thần Vương này đã bị Kế Ngôn tiêu hao hơn nửa sức mạnh, nhưng chúng vẫn rất mạnh.
Mà Lữ Thiếu Khanh đối diện với chúng lại tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm.
Khác hẳn khi đối phó Thần Vương tầng bốn trước đây.
Chẳng lẽ đánh quái còn có thể có kinh nghiệm, để hắn thăng cấp à?
Quản Vọng lẩm bẩm trong lòng, vô cùng khó hiểu.
Ân Minh Ngọc há hốc mồm, hoàn toàn có thể nhét lọt một quả trứng gà.
"Hắn, hắn thật sự không bị thương à?"
Trước đây Lữ Thiếu Khanh nói mình không bị thương, Ân Minh Ngọc một trăm phần không tin.
Nàng cho rằng Lữ Thiếu Khanh nói không bị thương, là đang khoác lác.
Đánh nhau với một vị Thần Vương, làm sao có thể không bị thương?
Bây giờ xem ra có vẻ như, Lữ Thiếu Khanh cũng không hề khoác lác.
Chuyện này, sao có thể chứ?
Ân Minh Ngọc ôm đầu, lẩm bẩm, "Hắn không bị thương, không bị thương, ha..."
"Ngủ một giấc là khỏi? Ha ha..."
Ân Minh Ngọc cảm thấy thế giới quan của mình lại một lần nữa sụp đổ.
Thế giới này đã phát triển đến mức nàng không nhận ra nổi.
Quản Vọng nhìn sang Kế Ngôn, "Hắn thật sự không bị thương sao?"
Quản Vọng cũng cảm thấy khó tin.
Người thường đánh nhau với Thần Vương, sao có thể không bị thương?
Lữ Thiếu Khanh cũng đâu phải Tiên Đế, không thể giây giết được Thần Vương.
Chiến đấu một hồi, máu cũng phải phun ra cả một mâm.
Kết quả, một chút tổn thương cũng không có.
Quá sức bất thường!
Kế Ngôn bình tĩnh đáp, "Đừng dùng con mắt của người thường mà nhìn nhận hắn."
Nếu không phải một mực tiếp xúc, thì căn bản không có cách nào hiểu được Lữ Thiếu Khanh đặc biệt đến mức nào.
Với câu trả lời này, Quản Vọng không khỏi thầm cảm thán, xem ra thằng đồng hương của mình thật là thiên tuyển chi tử.
Quả nhiên là rất đặc biệt.
Sau đó hắn lại nói, "Xem ra hắn có thể đánh bại hai vị Thần Vương rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận