Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 967. Hàng lởm?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhìn thấy lệnh bài này, Đàm Linh tức giận mắng to Lữ Thiếu Khanh là hỗn đản.Mà Thôi Chương Minh thì sắc mặt đại biến, bàn tay nghiêng một cái, công kích cường đại lao sát qua người Lữ Thiếu Khanh, đánh vào ngọn núi xa xa."Ầm ầm!"Công kích cực mạnh bình thường có thể làm sụp đổ một ngọn núi, nhưng khi ở trên Thánh Sơn, nó lại chỉ làm cho ngọn núi kia nổ tung, đánh rơi một đoạn đỉnh núi.Thôi Chương Minh nghi ngờ không thôi nhìn lệnh bài trong tay Lữ Thiếu Khanh, cắn răng: "Ngươi, ngươi..."Tấm lệnh bài này lão biết, lệnh bài của trưởng lão thứ hai Nhuế trưởng lão, đại diện cho trưởng lão thứ hai.Có một lệnh bài như vậy, hoàn toàn có thể hoành hành không trở ngại ở Thánh Địa.Đồng thời, cũng đại diện Nhuế trưởng lão đích thân tới.Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, hàm răng lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn có vẻ chính là một cậu bé ấm áp, anh tuấn đẹp trai: "Có muốn kiểm tra thật giả thử không?"Kiểm tra cái rắm.Loại lệnh bài này có ai làm giả được?Thôi Chương Minh mắng to Lữ Thiếu Khanh trong lòng, có lệnh bài này lấy ra sớm một chút có thể chết sao?Nếu biết trên tay Lữ Thiếu Khanh có lệnh bài của Nhuế trưởng lão, lão sẽ không dễ dàng ra tay.Đồng thời, lão phẫn nộ nhìn Đàm Linh xa xa.Đê tiện.Lại cố ý dụ dỗ ta ra tay, là muốn Nhuế trưởng lão tới trừng trị ta sao?Đàm Linh nhận ra ánh mắt Thôi Chương Minh, nàng ta rất buồn bực.Cục cưng khổ sở trong lòng, cục cưng nói không nên lời.Thôi Chương Minh lạnh lùng nói với Đàm Linh: "Thật đê tiện."Thôi Thanh cũng chửi ầm lên: "Tiểu nhân đê tiện, vô sỉ!"Đàm Linh muốn khóc.Liên quan quái gì đến ta.Lữ Thiếu Khanh lại ra mặt vì Đàm Linh, chỉ vào Thôi Chương Minh: "Ngươi mắng chửi người làm gì? Có tin ta trừng trị tên keo kiệt như ngươi hay không..."Thôi Chương Minh bị Lữ Thiếu Khanh chỉ thẳng mặt mắng, trong lòng căm tức: "Được, đánh một trận với ta đi."Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, vẫn từ chối: "Không."Thôi Chương Minh lại dùng phép khích tướng: "Ngươi rất là người của Nhuế trưởng lão, ngươi từ chối sẽ làm cho Nhuế trưởng lão mất mặt. Ta tin tưởng sau khi Nhuế trưởng lão biết, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi."Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, nhìn Đàm Linh: "Nhuế trưởng lão sẽ không xấu xa như vậy chứ?"Đàm Linh muốn giết Lữ Thiếu Khanh, có biết nói chuyện hay không vậy? Ai là người xấu cơ?Nàng ta lạnh lùng nói: "Sau khi trở về, ta sẽ bảo sư phụ thu hồi lệnh bài trong tay ngươi."Lúc này nàng ta mới phát hiện sư phụ đưa cho Lữ Thiếu Khanh lệnh bài này là một chuyện sai lầm.Nhuế trưởng lão đưa lệnh bài cho Lữ Thiếu Khanh là để Lữ Thiếu Khanh có thể đi dạo trên Thánh Sơn, nhưng hiện tại Lữ Thiếu Khanh lại lấy ra gây chuyện thị phi.Đối mặt với khiêu chiến lại không dám ứng chiến, bôi đen mặt Nhuế trưởng lão.Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, không nói hai lời thu lệnh bài lại, e sợ Đàm Linh sẽ đoạt lấy."Ngươi không thể làm loại chuyện không phúc hậu này được, ta làm gì có lỗi với ngươi sao?"Đàm Linh cười lạnh một chút, trong lòng thầm nghĩ, chuyện ngươi phải xin lỗi ta nhiều lắm.Ta đoán là thọ nguyên của ta cũng bị ngươi chọc giận đến mức giảm đi không ít rồi.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Không thú vị."Hắn giải thích với Đàm Linh: "Ta sợ đánh nhau, ta sợ sẽ đánh chết lão, tâm địa ta thiện lương, cho nên mới từ chối khiêu chiến của lão."Tâm địa thiện lương?Sau khi nghe xong, Thôi Thanh là người đầu tiên chịu không nổi, thét chói tai: "Ngươi thì tính là kẻ có tâm địa thiện lương gì?Nếu ngươi có tâm địa thiện lương, tất cả người trên thế giới này đều là người tốt.Đàm Linh cũng âm thầm khinh bỉ, tỏ vẻ đồng ý đối với lời này.Thôi Chương Minh bị chọc tức, lần đầu tiên nhìn thấy tên không biết xấu hổ như vậy."Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có dám đánh một trận với ta hay không?"Thôi Chương Minh cũng không quan tâm thực lực chân chính của Lữ Thiếu Khanh như thế nào, lão chỉ muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh.Người như vậy mà lắc lư trước mắt lão, làm cho lão cảm thấy thế giới này thật là hỏng bét.Lữ Thiếu Khanh cố ý lộ ra vẻ khó xử, nhìn Đàm Linh: "Ta có thể từ chối hay không?"Đàm Linh hừ một tiếng: "Ngươi có thể thử xem.""Được rồi." Lữ Thiếu Khanh giống như vô cùng bất đắc dĩ, ngửa mặt lên trời thở dài: "Bị ép thì đành chịu thôi."Sau đó hắn nói với Thôi Chương Minh: "Đến đây, lão gia hỏa, nếu ngươi đã muốn chết vậy ta sẽ cố mà thỏa mãn ngươi."Thôi Chương Minh tức đến méo mũi: "Khẩu khí thật lớn, để ta lĩnh giáo thực lực của ngươi. Lần này, không lo sinh tử, có dám hay không?"Ánh mắt lão nhìn về phía Đàm Linh, chủ yếu là đang kiêng kỵ đệ tử của trưởng lão thứ hai này.Đàm Linh phản ứng bình thản đối với chuyện này, nàng ta xoay người sang một bên: "Đây là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta."Trong tay Lữ Thiếu Khanh có lệnh bài, Thôi Chương Minh cũng không dám dễ dàng đánh chết Lữ Thiếu Khanh.Nhiều nhất chính là dựa vào thực lực, cố gắng trừng trị Lữ Thiếu Khanh một trận.Mà đây cũng là thứ mà Đàm Linh muốn được nhìn thấy, khiến Lữ Thiếu Khanh chịu chút đau khổ, tốt nhất là bị đánh đến không xuống giường được, không cần gây chuyện thị phi khắp nơi cho nàng ta.Thấy Đàm Linh không phản đối, Thôi Chương Minh mừng rỡ, lần này có thể trừng trị Lữ Thiếu Khanh rồi.Lão cười ha ha: "Tiểu tử, chịu chết đi!"Vẫn là một chưởng vỗ xuống, giống như trước, áp lực cực mạnh trong nháy mắt đè xuống, mặt đất đánh ra tiếng nổ vang thật lớn, một dấu tay cực to xuất hiện.Chỉ là trong lúc nhất thời linh lực biến ảo bàn tay đã mạnh mẽ đập trúng Lữ Thiếu Khanh.Mà Lữ Thiếu Khanh hình như là không kịp phản ứng, đã bị đập trúng.Thôi Thanh đang quan chiến ở xa không nhịn được mừng rỡ: "Ha ha, chết chắc rồi."Đàm Linh cũng nhíu mày, trong lòng nhịn không được nói thầm.Tên khốn này không chịu nổi một kích như vậy sao?Thực lực thực sự của hắn rất bình thường, không thể ứng phó với công kích của Thôi Chương Minh sao?Sẽ không phải lập tức bị đánh chết chứ? Hết chương 967.

Bạn cần đăng nhập để bình luận