Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1435: Ngươi muốn làm muội phu của ta, còn kém xa lắm

Chương 1435: Ngươi muốn làm muội phu của ta, còn kém xa lắmChương 1435: Ngươi muốn làm muội phu của ta, còn kém xa lắm
Vãi!
Giản Bắc cũng đen mặt, có kích động muốn đánh người: "Đại ca, ta nói những lời này bao giờ?”
"Ngươi muốn làm muội phu của ta, kém xa lắm."
Nói đùa, muội muội ta là ai? Kẻ như ngươi, xứng sao?
Giản Nam cũng muốn đánh người, nàng ta tin huynh trưởng mình tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy.
Giản Bắc từng nói với nàng ta, cho dù là Mị Càn cũng không xứng với nàng †a, một kẻ không biết từ đâu nhảy ra cũng dám nói muốn cưới mình?
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nhìn qua Giản Bắc, lộ ra biểu cảm khó tin, giống như bị người ta đùa bỡn: "Không phải chứ, Bắc huynh, ngươi chưa từng nói sao?"
"Chưa từng nói!" Sắc mặt Giản Bắc càng đen hơn: "Đại ca, biểu cảm này của ngươi làm ta rất muốn đánh ngươi."
"Ta từng nói những lời này bao giờ?”
Lữ Thiếu Khanh sờ lên đầu, cười ha ha một tiếng: "Ngươi không nói nhưng ta cảm thấy ngươi đang có ý này."
Chú ý tới ánh mắt muội muội, Giản Bắc có hơi sốt ruột: "Đại ca, lời này của ngươi không nói rõ ràng, hôm nay ngươi không xong với ta đâu."
"Đến lúc đó muội muội ta đánh ngươi, ta cũng sẽ không giúp ngươi đâu đấy"
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: "Không phải thì sao ngươi cứ nhất quyết phải dẫn chúng ta về nhà ngươi làm gì?"
"Chắc chắn là để ta đến gặp muội muội ngươi, phát lòng từ bi thu muội muội ngươi, có đúng không?”
Giản Bắc thổ huyết.
Còn phát lòng từ bi?
Ngươi coi muội muội ta là gì? Yêu quái à?
Ngươi cũng không thử đi soi gương đi, ngươi đúng là tự luyến.
"Đại ca" Giản Bắc có kích động muốn quay người rời đi, để Giản Nam thu thập Lữ Thiếu Khanh rồi, hắn ta cắn răng nói: "Đại ca, ta là có chuyện muốn nhờ các ngươi giúp đỡ, nhưng không phải là chuyện này."
"Không phải sao?" Lữ Thiếu Khanh như trút được gánh nặng, võ ngực, lòng vân còn sợ hãi nói: "Vẫn may, vẫn may." "Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi muốn ta làm em rể ngươi đấy, nói sớm một chút, nói sớm một chút thì †a đâu cần phải nơm nớp lo sợ"
Giản Nam không kìm được nữa, một lần nữa bộc phát: "Khốn kiếp, ta phải giết ngươi."
Khí tức cường đại lại một lần nữa quét ra, chung quanh một lần nữa rơi vào tàn phá như một trận động đất cấp mười hai qua đi, cảnh vật trở nên hoang tàn, trở thành một mảnh hỗn độn.
Tuy nhiên ngoại trừ nơi này, chung quanh chỉ bị tác động một chút, không bị phá hoại quá nghiêm trọng.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục ôm Giản Bắc giống như cưỡng ép con tin, Giản Nam không thể nhắm vào hắn.
"Nhìn xem, cái tính tình này, chậc chậc." Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Giản Bắc: "Bắc huynh, cảm tạ ơn buông tiểu Hắc."
Giản Nam đã lộ ra sát khí.
Có ý gì?
Ta rất kém cỏi sao?
Giản Bắc vội vàng trấn an Giản Nam: "Tiểu muội, đừng kích động."
Hắn ta vội vã nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, ngươi chớ nói lung tung, chúng ta lần này tới là để gặp Kế công tử một chút."
Lữ Thiếu Khanh kỳ quái: "Ngươi tìm sư huynh đầu gỗ của ta làm gì?"
"Tìm hắn còn không bằng tìm ta đâu."
"Ta đẹp trai hơn huynh ấy nhiều, làm muội phu cũng..."
Giản Bắc sắc mặt càng đen hơn, mắt thấy chủ đề lại sắp kéo sang chủ đề kia, hắn ta vội vàng ngăn cản, suýt chút nữa là bịt miệng Lữ Thiếu Khanh lại: "Đại ca, ngươi trước hết nghe ta nói."
Cho ta chút được sống được không hả?
"Kế công tử đâu?"
Cách nói của Kế Ngôn uyển chuyển hơn một chút: "Ta muốn để tiểu muội giao lưu trao đổi với Kế công tử, học tập Kế công tử."
Lữ Thiếu Khanh chấn kinh: "Nhanh như vậy sao?”
"Sư huynh ta không phải loại người tùy tiện như vậy, phải cưỡng ép đấy, có cần ta giúp không?"
"Đại cal" Giản Bắc sắp khóc, cũng không có ý định uyển chuyển, nói thẳng: "Tiểu muội gặp bình cảnh, muốn xem thử có thể đạt được trợ giúp cảm ngộ từ trên người Kế công tử không." Lữ Thiếu Khanh nghe xong, một lần nữa đánh giá Giản Nam một phen, gật gật đầu: "Cái này đơn giản thôi, ta có thể giúp một tay."
"Ngươi?" Giản Bắc là người đầu tiên không tin: "Đại ca, ngươi đừng nói giỡn."
Nhìn bộ dạng này của ngươi là thấy không đáng tin cậy rồi, Giản Bắc coi như Lữ Thiếu Khanh đang nói đùa.
"Thật, cho ta một ngàn vạn viên linh thạch, ta cam đoan trong vòng một năm có thể khiến nàng tiến vào cảnh giới Hóa Thần."
"Một năm?" Giản Bắc càng thêm không tin: "Đại ca, tiểu muội đã bị kẹt ba bốn năm rồi, ngươi không phải đang nói đùa đấy chứ?"
"Vẫn là đi tìm Kế công tử để bọn họ trao đổi, luận bàn với nhau một phen đi."
Lữ Thiếu Khanh chưa từ bỏ ý định, như nhân viên tiếp thị tiếp tục chào hàng của mình: "Thật đấy, có thể thử một chút, không được ta trả tiền lại."
Cầm được linh thạch đến lúc đó sẽ cuốn gói bỏ chạy ngay.
"Không cần làm phiền đại ca ngươi."
"Không cần thật à? Đến lúc đó tới †ìm ta thì sẽ tăng giá đấy
Giản Bắc liên tục khoát tay.
Trong mắt hắn ta thì Lữ Thiếu Khanh cực kỳ không đáng tin cậy, Kế Ngôn vẫn luôn giữ im lặng kia đáng tin cậy hơn.
Cuối cùng hắn ta dứt khoát dẫn Giản Nam đi tìm Kế Ngôn, sau khi rời đi, Giản Nam không kìm được nữa.
"Đại ca, loại người này huynh mang về làm gì?"
Giản Nam oán khí đầy bụng, nhớ tới dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh liền hận đến nghiến răng.
Cái tên đáng ghét kia không đánh chết giữ lại làm gì?
"Không giống, không giống." Giản Bắc thật lòng suy nghĩ cho Giản Nam: "Kế công tử không giống, Kế công tử mới là cao thủ thật sự."
"Có thể lợi hại bao nhiêu chứ?" Giản Nam bày tỏ không tin: "Có loại sư đệ như tên kia, sư huynh cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu đâu."
"Cá mè một lứa. Đại ca, ta đi theo huynh đến đây là vì nể mặt huynh."
"Lát nữa, huynh mà không đuổi bọn hắn đi, huynh chịu thiệt là chuyện của huynh, không liên quan gì đến ta đấy."
Trong mắt Giản Nam, tên Lữ Thiếu Khanh này vô cùng đáng ghét, thân là sư huynh của Lữ Thiếu Khanh cũng không khá hơn chút nào, chắc chăn tính cách cũng không khác nhau là mấy.
Tuy nhiên sau khi nàng ta nhìn thấy Kế Ngôn, nàng ta phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận