Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 203 - Để lễ vật lại, người quay về đi?



Chương 203: Để lễ vật lại, người quay về đi?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh và Tiêu Y vội vàng tiến vào đại điện.Sau khi tiến vào đại điện, Lữ Thiếu Khanh nhìn lướt qua, Lục Tế, Ti Dao, Cơ Bành Việt, Tiêu Sấm phong chủ bốn phong đều có mặt.Đứng sau lưng họ là đệ tử thân truyền của mỗi người bọn họ.Lữ Thiếu Khanh phất tay, chào hỏi mọi người: “Mọi người, chào buổi sáng.”“À, chưởng môn, cũng chào buổi sáng ạ.”Ngu Sưởng ngồi ở trên, mặt không đổi sắc nói: “Hôm nay là ngày tốt lành, đừng ép ta thu thập ngươi."Lữ Thiếu Khanh vội hỏi một câu: “Sư phụ con đâu?”Chỗ dựa của ta vẫn chưa tới à?Ánh mắt Ngu Sưởng lóe lên một tia bất đắc dĩ, Kế Ngôn vẫn đang trong quá trình bế quan, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.Nhưng lại không thể nào đánh thức hắn ta được.Loại bế quan lĩnh ngộ này có thể ngộ nhưng không thể cầu.Dù là đại điển không thể cử hành cũng phải để Kế Ngôn tiếp tục tham ngộ.Nhân vật chính không có mặt, tổ chức đại điển đã định sẵn là sẽ mất đi rất nhiều sự đặc sắc.Lữ Thiếu Khanh nghe thấy chỗ dựa của mình không tới thái độ vội nghiêm túc trở lại, lôi Tiêu Y đứng vào vị trí thuộc về ntp.Cúi đầu ngoan ngoãn, không nói một người.Nhưng, Ngu Sưởng vẫn nhìn chằm chằm hắn.Ông hỏi: “Cũng không biết khi nào Kế Ngôn mới kết thúc lĩnh hội, ngươi cảm thấy tiếp theo nên làm gì?”Khiêm tốn một chút, sư phụ không ở đây, nói ít ít sai.Sau khi Lữ Thiếu Khanh tự dặn dò bản thân thì biểu hiện vô cùng khiêm tốn: “Chưởng môn, người và các trưởng lão quyết định là được rồi.”“Thân là đệ tử, con kiên quyết ủng hộ bất kỳ quyết định nào của chưởng môn và các vị trưởng lão.”Ngu Sưởng tức giận: “Ngươi bớt nói mấy câu vô nghĩa này với ta đi, mau nghĩ cách cho ta.”Lữ Thiếu Khanh tiếp tục duy trì sự khiêm tốn, lắc đầu nói: “Chưởng môn, người đề cao con quá rồi, con là một đệ tử nhỏ bé thì sao có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ? Có chưởng môn anh minh thần võ cùng chư vị trưởng lão ở đây sao tới phiên con lên tiếng.”Nhưng Lữ Thiếu Khanh càng như vậy Ngu Sưởng và những người khác lại càng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh có cách.Ti Dao cười nói: “Thiếu Khanh à, con có suy nghĩ gì thì cứ việc nói ra đi. Không cần câu nệ.”Con không phải đang câu nệ, mà là con sợ.“Ti Dao sư bá, người nói đùa rồi, con thật sự không có cách.”Tiêu Sấm khẽ nói: “Tiểu tử ngươi một bụng toàn suy nghĩ xấu xa, ngươi mà không có cách sao?”Tiêu Sấm nhìn thấy cháu gái của mình cả ngày đi theo Lữ Thiếu Khanh, trong lòng vô cùng khó chịu.Cảm giác này giống như một vị phụ thân nhìn thấy nữ nhi của mình cả ngày đi theo một tiên tiểu lưu mạnh vậy.Ông ta tức giận đến mức mấy lần muốn hung hăng thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận.“Tiêu sư bá, oan uổng quá, sao lại nói con một bụng suy nghĩ xấu xa, con là người cực kì chính trực.”“Bình thường mọi người hiểu lầm con nhiều quá, nhưng chuyện này cũng không thể trách mọi người, dù sao con cũng khiêm tốn quá.”Thái độ của Lữ Thiếu Khanh vô cùng khiêm tốn khiến người khác không kìm được liếc nhìn.Thế này không giống phong cách của Lữ Thiếu Khanh ngày thường.Đặc biệt là Tiêu Y đầy đầu dấu chấm hỏi, rất không hiểu nỗi hôm nay Nhị sư huynh uống nhầm thuốc gì?Hôm nay sao ngoan vậy?Còn các đệ tử Lăng Tiêu Phái khác thì nhìn Lữ Thiếu Khanh trò chuyện vui vẻ với chưởng môn và các vị trưởng lão, trong mắt lóe lên tia hâm mộ.Loại can đảm và dũng khí này không phải ai cũng có.Còn Ngu Sưởng thì cứ nhất định bắt hắn phải nói ra một cách: “Bớt nhiều lời đi, hôm nay ngươi nhất định phải nói ra một cách.”Trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ tia khó xử, ta đã khiêm tốn như vậy rồi sao cứ bắt ta phải nói vậy?Ôi, là vàng, ở đây đâu cũng phát sáng cả.Không còn cách nào khác, khiêm tốn cũng không cách nào che giấu được tài hoa của ta.Kết quả là Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể mở miệng."Chưởng môn, bằng không, để bọn hắn lưu lại lễ vật rồi quay về là được? Tất cả mọi người là tu sĩ, phải tu luyện, thời gian rất quý giá, không nên lãng phí thời gian của bọn hắn.”Thế này mà ngươi cũng dám gọi là cách à?Tất cả mọi người vô cùng cạn lời.Tới đây ngồi chưa nóng mông đã đuổi người ta đi.Hơn nữa còn muốn người ta để lễ vật lại?Lăng Tiêu Phái hơi nghèo một chút nhưng cũng không nghèo đến nước này.Nếu thật sự làm vậy rồi, Lăng Tiêu Phái còn mặt mũi để lăn lộn nữa không?Có còn thể diện nữa không?Ngu Sưởng không kìm được, ngươi là gian tế của phái khác đúng không, nếu không sao có thể đưa ra chủ ý như vậy.Ông tức giận: “Có phải ngươi chưa tỉnh ngủ không? Lãng phí thời gian? Ngươi nói lãng phí thời gian mà không thấy ngượng mồm à? Trong số bao nhiêu người ở đây, ngươi là không có tư cách nói lãng phí thời gian nhất.”Vẫn là mắng dễ chịu hơn.Với tiểu tử khốn kiếp này không mắng không thoải mái.Lữ Thiếu Khanh vội vàng nở nụ cười, sư phụ không ở đây, chưởng môn nói gì chính là cái đó.“Chưởng môn nói đúng, con sai rồi, con sẽ kiểm điểm lại.”Ngu Sưởng còn định chửi tên này chút nữa nhưng tiếc là thái độ của Lữ Thiếu Khanh quá nghiêm túc.Ông định mắng thêm vài câu nhưng thấy dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh như vậy ông lại mắng không nên lời.Lúc này, đệ tử của ông Hạng Ngọc Thần tiến đến bẩm báo.“Sư phụ, người Song Nguyệt Cốc và Quy Nguyên Các tới.”Ánh mắt Ngu Sưởng rời khỏi người Lữ Thiếu Khanh khiến Lữ Thiếu Khanh thầm thở phào.Không có sư phụ ở đây thật phiền toái.Bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng bị chưởng môn kiếm cớ thu thập mình.Khoảng thời gian tiếp theo vẫn nên tiếp tục khiêm tốn.Không có sư phụ cản giúp mình, mông mình có thể nở hoa bất cứ lúc nào.Nguyên Anh hậu kỳ không hề tầm thường.Nhưng, ngay vào lúc Lữ Thiếu Khanh vừa thở phào thì Ngu Sưởng lại mở miệng giao nhiệm vụ cho hắn.“Thiếu Khanh, ngươi theo Ti Dao sư bá đi chào hỏi người của Song Nguyệt Cốc.”“Những người khác theo ta đi chiếu cố nhóm người Quy Nguyên Các.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận