Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2078

Chương 2078Chương 2078
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cây ngô đồng hiểu ra.
Lập tức một cơn lửa giận bay thẳng trán, khuôn mặt từ hồng nhuận trở nên đỏ ửng. Hai mắt phun lửa, hận không thể thiêu chết cái tên nói hươu nói vượn này.
“Đây không phải là con của ta, đưa cho ngươi cũng chỉ xem như phân thân của ta.” “Ngươi hiểu không hả?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ta không nghe, ta không nghe, con rùa niệm kinh.” “Hắn chính là nhi tử của ngươi, một miếng thịt cắt ra từ trên người ngươi, ngươi còn nói là không phải đi.” “Hôm nay, ngươi nhất định phải cùng ta trở về, đoàn tụ yên ổn với nhi tử của ngươi.” Nhân loại khốn kiếp.
Cây ngô đồng tức chết, hắn ta hung tợn nói: “Nằm mơ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Đi theo tên tiểu tử khốn kiếp ngươi, ta sẽ bị tức chết. Không chết trong kiếp nạn mà sẽ bị nhân loại ngươi tức chết, nói ra, cười chết người. “Chớ phản kháng.” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, nước bọt chảy ròng: “Ngươi hôm nay chắp cánh khó thoát, ngoan ngoãn ổi theo ta đi.” “A.” Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng kinh hô.
Cây ngô đồng quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy người quan nha đầu Tiêu Y luống cuống tay chân từ trên trời rơi xuống, lúc này đang lạch bạch bay lên lại.
Nàng hấp tấp xông lại, hai mắt tỏa ánh sáng, toàn thân trên dưới tản ra khí tức bát quái: “Nhị sư huynh, hắn, hắn là ai?”
Không phải chứ?
Nhị sư huynh sau khi tới Yêu giới hình như khẩu vị trở nên càng ngày càng không bình thường.
Có khả năng cảm thấy hứng thú với Bạch Thước tiền bối. Giờ còn chảy nước miếng đối với một lão già lùn.
Trời ạ, Nhị sư huynh sẽ không bị ảnh hưởng của đám cầm thú yêu tộc, thẩm mỹ dần dần yêu thú hóa chứ? Đại sư huynh đã không còn thơm ngon nữa rồi sao?
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời đập nàng một cái: “Con mọe nó đừng có suy nghĩ lung tung.”
“Cây ngô đồng, muội không có phát giác được khí tức của hắn sao?”
“A?” Tiêu Y ngây ngẩn cả người: “Cây ngô đồng?”
Nàng làm sao không cảm nhận được khí tức của cây ngô đồng.
Tuy nhiên đã nói như vậy, vậy được rồi.
Tiêu Y trong lòng nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng có mấy phần tiếc nuối.
Nhị sư huynh không phải thích lão đầu, mà là thèm nhỏ dãi cây ngô đồng.
“Sao hắn lại ở chỗ này?” Tiêu Y lại hiếu kỳ hỏi.
“Ai biết hắn lén lén lút lút trốn ở chỗ này làm gì.” Đôi mắt Lữ Thiếu Khanh xoay động, hét lớn với cây ngô đồng: “Lão đầu, ngươi hủy Phượng thành của tộc Phi Cầm, ngươi có rắp tâm gì?”
Phụt! Cây ngô đồng chỉ hận mình phun không ra máu tươi, phun không chết được Lữ Thiếu Khanh.
“Ngươi bớt ở chỗ này ngậm máu phun người, không liên quan gì đến ta.” Cây ngô đồng đầu tiên là gầm thét, sau đó kịp phản ứng, hắn ta nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Là ngươi hủy Phượng thành?”
“Không phải ta!” Lữ Thiếu Khanh lập tức phủ nhận, dáng vẻ dứt khoát lưu loát khiến vẻ mặt cây ngô đồng hốt hoảng. Mình hoài nghi nhầm người? Nhưng mài
Cây ngô đồng rất nhanh kiên định ý nghĩ của mình.
Tên này vừa xuất hiện ở đây, Phượng thành liền xảy ra vấn đề.
Ngoại trừ hắn, còn có thể là ai?
“Nhất định là ngươi!” Cây ngô đồng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, dáng vẻ ngươi không thể gạt được ta đâu. “Không phải ta mà.” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với cây ngô đồng: “Muốn đánh cược không?”
“Ta thắng, ngươi cùng ta trở về chiếu cố con của ngươi, ta thua, ta thả ngươi tự do, như thế nào?”
Vãi!
Vô sỉ
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh, cây ngô đồng đánh chết cũng không dám đánh cược cùng Lữ Thiếu Khanh.
Lỡ thua một cái là kéo cả mình xuống hố.
Hắn ta nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hít sâu một hơi: “Là ai hủy Phượng thành?” Vấn đề này hắn ta cũng không tránh khỏi hiếu kì.
Rốt cuộc là ai có thể sử dụng một kiếm đáng sợ như vậy? Không phải là tên trước mắt đấy chứ?
Nhưng nhìn thế nào cũng không giống.
Cao thủ sẽ có dáng vẻ vô duyên như vậy sao?
Lữ Thiếu Khanh ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái, sau khi hấp dân được sức chú ý của cây ngô đồng, nháy mắt với hắn ta mấy cái: “Ngươi đoán đi!”
Con mọe ngươi!
Cây ngô đồng suýt chút nữa giật ria mép mình.
Tên khốn vô sỉ, tên đáng ghét.
“Ngươi đồng ý đi theo ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Cây ngô đồng vẫn câu trả lời kia: “Ngươi năm mơ, dù là ngươi đánh chết ta, ta cũng sẽ không theo ngươi.”
Dừng một chút, vì để cho Lữ Thiếu Khanh biết quyết tâm của mình, hắn ta một lần nữa dùng giọng kiên định nói: “Trên thế giới này không thể có người khiến cho ta đi theo, ngươi chết cái ý niệm này đi.” Tiêu Y hiếu kì chen vào nói: “Trước đó Liêu Xích tiền bối thì sao?”
Cây ngô đồng chắp hai tay sau lưng, giả vờ dáng vẻ cao nhân: “Ta cùng hắn là quan hệ hợp tác.”
“Khi đó thực lực của ta nhỏ yếu, cần phải có người bảo vệ an toàn cho ta.”
“Đồng thời ta cũng không muốn rời khỏi núi Thủ Tiên kia.” Nói, nói, cây ngô đồng liền bi phân.
Môi trường ở núi Thủ Tiên kia ưu mỹ, thổ địa phì nhiêu, vô cùng phù hợp với hắn.
Hắn ta trốn dưới núi Thủ Tiên tu luyện, không muốn di chuyển vị trí, gặp Liễu Xích, thương lượng, cùng bổ sung cho nhau.
May là hắn ta gặp Liễu Xích còn được thương lượng.
Gặp kẻ ác liệt một chút thì sớm đã bị người ta chiếm đoạt rồi. Nhưng về sau gặp Lữ Thiếu Khanh, hắn ta phải chạy, đi tới núi Ngô Đồng nơi này trốn tránh tu luyện.
Cuối cùng, vẫn bị quấy rầy, lại một lần nữa phải đi tìm nơi thích hợp.
Ngẫm lại liền nổi giận, hắn ta thở phì phò cắn răng: “Ngươi đừng mong ởi theo ngươi.” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Bướng đúng không? Có tin ta đánh ngươi thành cặn bã không?”
“Ngươi dọa ta đấy à?” Cây ngô đồng tuyệt đối không sợ, hắn ta sống có giá trị hơn hắn ta chết.
Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cây ngô đồng, hung tợn nói: “Đừng cho là ta nói giỡn, đánh chết ngươi, lấy thân ngươi bán theo cân, chắc chắn có thể bán được rất nhiều linh thạch.”
Một nhánh cây ngô đồng cũng có thể khiến người ta đánh nhau vỡ đầu.
Nguyên cả một cây có thể bán được bao nhiêu linh thạch chứ?
Nước bọt của Lữ Thiếu Khanh lại một lần chảy: “Lão đầu, ngoan ngoãn đi theo ta.” Tiêu Y bụm mặt, Nhị sư huynh sẽ không phải là thật sự thích chủng loại này? Làm sao bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận