Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1342: Còn nhìn nữa sẽ móc mắt chó ngươi ra

Chương 1342: Còn nhìn nữa sẽ móc mắt chó ngươi raChương 1342: Còn nhìn nữa sẽ móc mắt chó ngươi ra
Cũng đáp lại bằng thần niệm, cho dù là cách vạn dặm, cũng có thể để cho người ta nghe được rõ ràng.
Mọi người đều kinh ngạc, tên này, quả nhiên không sợ chết.
Dám nhục mạ một vị Hóa Thần như vậy.
Cho dù đối phương là kẻ địch nhưng măng trực tiếp như thế cũng thô bạo quá.
Tương Quỳ cạn lời, trong lòng âm thầm nói, xem ra bình thương tên tiểu tử khốn kiếp này đối xử với ta coi như vẫn còn chút lễ phép.
"Muốn chết!"
Nam nhân xa xa gào thét: "Ta phải giết chết ngươi."
"Đợi lát nữa ngươi không chết rồi hãng nói." Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt đáp lại một câu.
Dường như đang hưởng ứng lời của Lữ Thiếu Khanh, dưới mặt đất một đạo kiếm quang to lớn phóng lên tận trời, bao phủ nam nhân.
Kiếm minh như rồng gầm, kiếm quang như nắng gắt, kiếm ý như quang mang mãnh liệt nhất kia đang dung hòa tất thảy.
Phương viên trong vòng tram dặm tràn ngập kiếm ý phong mang, cho dù là cự thạch, tảng đá, trong cỗ kiếm ý này đều lần lượt vỡ nát, bị giảo sát thành bột phấn đầy trời.
Bóng dáng Kế Ngôn như tiềm long xuất uyên xông lên bầu trời.
Nhóm người bên Tương Quỳ thất kinh.
Bị quái vật đánh trúng trực tiếp mà không hề có chút vấn đề gì sao?
Chẳng trách Lữ Thiếu Khanh lại dám mắng nam nhân này như vậy, hóa ra hắn đã biết trước Kế Ngôn sẽ không bại nhanh như vậy.
Ánh mắt đám người nhìn qua Lữ Thiếu Khanh có mấy phần phức tạp, tên này có lòng tin đối với sư huynh hắn đến như vậy sao?
Tiêu Y nhìn biểu cảm cạn lời của mọi người không ngừng cười khì khì, trong lòng sinh ra mấy phần cảm giác ưu việt.
Đúng là cả đám người chưa từng trải qua sự đời.
Mấy tình huống như bây giờ đối với Đại sư huynh của ta mà nói chỉ là thao tác bình thường thôi, có gì đáng để ngạc nhiên chứ.
"Am"
"Đáng, đáng chết!"
Âm thanh nam nhân truyền ra từ trong kiếm quang, âm thanh tức giận tràn ngập sát ý vô tận.
Kiếm quang biến mất, trên người nam nhân tróc ra một mảng lân giáp lớn, để lộ vết thương đáng sợ, dữ tợn, máu me đầm đìa, máu đen không ngừng chảy ra.
Dòng máu màu đen như là như mưa rơi từ trên trời giáng xuống trên mặt đất, mặt đất lập tức bị xâm nhiễm, màu đen bắt đầu khuếch tán.
Tảng đá biến thành màu đen, mất đi kiên cố, cây cối cành lá nhanh chóng khô héo với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, rụng xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, từng mảnh thổ địa lớn phát rán ra khí tức suy bại.
Một kiếm của Kế Ngôn đi qua, hắn ta không vội vã xuất thủ tiếp mà cầm kiếm đứng đó, lẳng lặng nhìn nam nhân.
Quần áo của Kế Ngôn vẫn chỉnh tề, thoạt nhìn không hề có chút dấu hiệu bị thương.
Tuy nhiên từ sắc mặt tái nhợt và hơi thở hơi hổn hển của Kế Ngôn có thể cảm nhận được tình trạng hiện tại của hắn ta.
Cảnh giới của nam nhân mạnh hơn Kế Ngôn, Kế Ngôn ăn một quyền của y cũng không thể nào tốt đẹp được.
Đương nhiên, những việc này với Kế Ngôn mà nói đều là việc nhỏ.
Ý chí chiến đấu của hắn ta càng ngày càng tăng lên, chiến ý càng lúc càng tăng vọt, sức chiến đấu sẽ chỉ càng mạnh hơn.
Ánh mắt lạnh nhạt của Kế Ngôn đâm chon nam nhân đau nhói.
"Đáng chết!"
Đầu nam nhân phình to ra, bị một nhân loại đánh thành ra thế này chưa nói, còn bị người ta nhìn với ánh mắt như vậy.
Điều này còn khó chịu hơn là giết y.
Sống lâu như vậy mà bị một lâu la nhìn như thế, đây là sự sỉ nhục trần trụi.
"Đi chết đi!"
Nam nhân gào thét, bóng dáng lóe lên.
"Âm ầm!"
Không gian trước mặt nam nhân bỗng nhiên vỡ tan, lộ ra hư không màu đen. Nam nhân phẫn nộ nương theo không gian vỡ nứt trước nhục thân gần như thuấn di xuất hiện trước mặt Kế Ngôn.
"GừI"
Dường như y đã kích phát bản năng tự thân của quái vật, một tiếng gầm thét vô hình, nam nhân tung quyền trái ra.
Trong tiếng thét gào, không gian chấn động, ba động vô hình như gợn sóng, từng tầng nối tiếp nhau tràn ra, chung quanh không ngừng xuất hiện khe hở, hư không phía sau không gian giống như lông tóc mọc đầy xung quanh.
Nắm đấm của nam nhân đập vỡ hư không, cũng như muốn đánh nát Kế Ngôn, mang theo sức mạnh vô song hung hăng đánh xuống Kế Ngôn.
"Kengl"
Một tiếng vang nhỏ, hoả tỉnh tóe lên.
Trường kiếm của Kế Ngôn đâm ra, vững vàng đâm trúng quyền trái của nam nhân.
Sau đó, lại là một tiếng vang nhỏ, dòng máu màu đen bản ra.
"Ầm ầm!"
Tiếng ầm ầm vô hình vang lên, sức mạnh cường đại lao thẳng về phía Kế Ngôn.
Nhưng cuối cùng khi đến trước mặt Kế Ngôn lại như một cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, không thổi bay được một góc áo của hắn ta.
Nam nhân khó tin nhìn nắm đấm của mình, Vô Khâu kiếm cắm vững vàng trên nắm đấm của y.
Một quyền này của y mang theo sức mạnh vô song đánh về phía Kế Ngôn nhưng cuối cùng đến trước mặt Kế Ngôn lại như sóng lớn đụng phải đá ngầm, không hề có tác dụng.
"Vực?"
Sắc mặt nam nhân vô cùng khó coi
Nam nhân cảm nhận được vô số kiếm ý bên người, giống như cá ăn thịt người trong nước đang không ngừng đánh về phía y, giống như muốn cắn xé sạch sẽ y ra.
Lúc này y mới phát hiện trong khoảng cách một trượng bên cạnh Kế Ngôn tràn ngập vô số kiếm ý, giống như một tầng bình chướng vẫn luôn bảo vệ Kế Ngôn, giảo sát hết tất cả những thứ tới gân Kế Ngôn.
Nam nhân bứt trở ra.
Ánh mắt băng lãnh: "Hừ, chỉ là một lĩnh vực đơn giản mà cũng dám sử dụng trước mặt ta? Không biết tự lượng sức mình."
Nam nhân giơ tay phải lên, nhưng lại nhìn bàn tay chỉ còn lại hai ngón của mình, nhìn không hề thuận mắt, còn có cảm giác không được tiện, sát ý trong lòng nam nhân một lần nữa tăng vọt.
Y nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh ở phía xa, hận không thể lập tức tiến đến đánh cho Lữ Thiếu Khanh thành cặn bã.
Tấn thăng thành Hóa Thần, nguyên anh trong cơ thể quá độ thành nguyên thần, lĩnh ngộ được nhiều pháp tắc thiên địa hơn, có thể lĩnh ngộ ra lĩnh vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận