Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 945. Ngươi là nam hay là nữ



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCòn đến tuổi phản nghịch?Vậy thì ta đánh cho ngươi hết tuổi phản nghịch này luôn.Để ngươi biết ai mới là lão đại.Lại đánh xuống từng cái liên tiếp, tiếng đánh mông chan chát quanh quẩn trong không gian trắng xóa.Âm thanh vang dội thanh thúy kèm với tiếng rên của khí linh truyền đi thật xa.Sau khi đánh mông hơn trăm cái, Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy hơi choáng váng, hụt hơi, tiêu hao hơi nhiều.Lữ Thiếu Khanh quyết định nghỉ ngơi một hồi, nhấc khí linh lên hỏi: “Có phục hay không?”Ánh mắt khí linh hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, tuy nhiên, trong mắt nó đã mang theo nước mắt.Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, đánh lâu như vậy, đánh cho đầu ta cũng choáng rồi, nếu ngươi còn không khóc thì mặt mũi ta để vào đâu?“Nhân loại đáng ghét, ngươi đừng mong khuất phục ta.” Đến lúc này, khí linh rất muốn khóc, nhưng nó vẫn rất kiên cường, dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục.Dù sao, thân là khí linh lục phẩm, không có chút kiêu ngạo sao có thể gọi là khí linh lục phẩm chứ?Gương mặt hơi béo của khí linh tràn đầy không phục: “Ngươi có gan thì buông ra ta, để ta thu thập ngươi một trận.”Trong lúc bị Lữ Thiếu Khanh đánh đòn, nó không ngừng phản kích, nhưng không hề có chút hiệu quả nào.Khí linh rất khó hiểu, dù sao nó cũng là khí linh lục phẩm, tuy không am hiểu chiến đấu, nhưng cũng không đến nỗi yếu ớt vậy chứ.Chỉ là một Nguyên Anh kỳ mà mình không giải quyết được, còn bị đè ra đánh sao.Không có thiên lý.Nhất định là chỗ nào đó xảy ra vấn đề.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm nó không ngừng cười khì khì, gương mặt nhỏ nhắn có vài phần đáng yêu, Lữ Thiếu Khanh không kìm được đưa tay bóp một cái.“A, y như người thật, chơi vui đấy!”“Đáng, đáng ghét!” Khí linh giận rồi, chỉ hận mình không thể chém người trước mặt thành muôn mảnh, đánh thành tro bụi.Coi ta là cái gì chứ?Coi ta là trẻ con à?Lúc ta sinh ra linh trí không biết ngươi còn ở nơi nào đâu.“Đáng chết, đừng đụng vào ta, nếu không ta với ngươi không xong đâu!” Khí linh chỉ vào Lữ Thiếu Khanh gầm thét, thấy Lữ Thiếu Khanh không nghe mà còn dám vươn tay qua, nó gấp lắm rồi.Dưới tình thế cấp bách, nó há to miệng cắn.“Móa nó!” Lữ Thiếu Khanh thu hồi tay mình, nhấc nó tới gần lại một chút: “Ngươi là chó à?”Khí linh giương nanh múa vuốt, như một con mèo nhỏ, phẫn nộ kêu: “Nhân loại đáng chết, ta và ngươi không đội trời chung!”“Đừng kêu nữa!” Dường như Lữ Thiếu Khanh nhớ ra gì đó, hắn nâng khí linh lên cao một chút, còn xoay một vòng tròn sau đó mới hỏi khí linh: “Ngươi là nam hay là nữ?”Dù là khí linh, nó cũng hơi sững sờ.Vấn đề này, nó trả lời thế nào?Nó là khí linh, không phải nhân loại thực sự.Khí linh cũng chia nam nữ sao?Khí linh lúc này vô cùng khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, dùng ánh mắt như nhìn đồ ngu để nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Tên ngu xuẩn.”Nó nhìn Lữ Thiếu Khanh cười lạnh không thôi, nếu đã không cách nào đánh bại Lữ Thiếu Khanh, vậy thì khinh bỉ hắn.Nhân loại ngu xuẩn, không có kiến thức.Người không có kiến thức còn muốn làm chủ nhân của ta?“Khí linh không có giới tính, biết không hả, tên ngu xuẩn!”Không ngờ, sau khi nó nói xong, Lữ Thiếu Khanh cũng dùng ánh mắt đó nhìn nó.“Ngươi nhìn cái gì? Tên ngu xuẩn!”Lữ Thiếu Khanh thử hỏi: “Ngươi thật sự là khí linh lục phẩm?”Lồng ngực khí linh nhấp nhô, sự kiêu ngạo khí linh lục phẩm dũng mãnh tuôn ra: : “Nói nhảm, không thể giả được.”“Giả.” Lữ Thiếu Khanh đưa ra kết luận nói: “Ngươi là đồ giả. Khí linh phân nam nữ, ngươi lại không biết.”Sau đó hắn tóm nó đặt trước mặt, hai mắt trừng mắt nó, hung tợn nói: “Nói, ngươi giấu tiểu bảo bối khí linh Xuyên Giới bàn ở đâu? Nói ra đi, nếu không ta đánh chết ngươi.”“Nói đùa cái gì vậy?” Khí linh không tin, tựa như nghe được chuyện cười lớn: “Khí linh còn phân nam nữ?”“Ngươi từng gặp khí linh sao? Nhân loại vô tri.” Khí linh lại một lần nữa khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh.Đùa à, khí linh vốn trung tính, phân nam nữ cái rắm gì.“Không có kiến thức, chắc chắn ngươi là hàng giả, trả hàng thật lại cho ta.” Lữ Thiếu Khanh hung ác uy hiếp khí linh: “Nếu không ta lột quần của ngươi.”Khí linh giận dữ: “Ngươi dám?”Mặc dù không phân biệt nam nữ, nhưng xấu hổ vẫn phải có.“Có cái gì không dám?” Lữ Thiếu Khanh lúc này định kéo quần nó.“Ta muốn xem xem có phải ngươi đang nói láo không.”Khí linh bị dọa sợ, nó chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy, nó hét ầm lên: “Từ, từ từ, có, có chuyện gì từ từ nói...”Khí linh dọa sợ, nó không ngờ người trước mắt lại vô sợ như vậy.Chuyện lột quần mà cũng làm được.Từ khi nó sinh ra linh trí đến giờ đây là lần đầu tiên nó gặp người vô sỉ như vậy.Nó muốn ngăn cản, lại chỉ giãy dụa phí công.Mắt thấy Lữ Thiếu Khanh đã bắt lấy quần của mình, nó một lần nữa thét lên: “Ngươi dám cởi quần của ta, ta và ngươi đồng quy vu tận.”Hai tay nó giữ chặt lấy quần mình, vẻ mặt mang theo sự kinh hoàng.Bị lột quần, mặt mũi này còn có thể giữ nữa sao?Mặc dù là tất cả mọi người đều ở trạng thái linh thể, cũng không có ai khác nhìn thấy nhưng mối sỉ nhục bị lột quần sẽ không biến mất.Lữ Thiếu Khanh nhìn khí tức trên người khí linh có gì đó không đúng nên chậm lại, lại bóp gương mặt nó một cái: “Ngươi nói ngươi không phân giới tính, để cho ta nhìn chút có chết đâu.”Không chết được nhưng sống không bằng chết.“Nằm, nằm mơ!” Lần đầu tiên khí linh lộ ra vẻ kiên định, thề có chết cũng phải bất khuất.Nhưng nó nghĩ lại, sợ Lữ Thiếu Khanh sẽ cởi quần nó thật, vẻ mặt nó thả lỏng ra, ngữ khí cũng chậm dần, ý đồ thuyết phục Lữ Thiếu Khanh: “Khí linh không phân giới tính, không thể nào phân chia nam nữ.” Hết chương 945.

Bạn cần đăng nhập để bình luận