Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1380: Tác dụng của Tiên Lưu kiều

Chương 1380: Tác dụng của Tiên Lưu kiềuChương 1380: Tác dụng của Tiên Lưu kiều
Tương Quỳ thật sự muốn tự tát cho mình một cái.
Nếu lúc đầu chịu nghe lời Lữ Thiếu Khanh, không đi theo nói không chừng Lữ Thiếu Khanh còn có thể lén lút rời đi.
Trong lòng Tương Quỳ vô cùng hối hận.
Nhìn sang Tế thần, trong lòng ông ta có một loại cảm giác thất bại, cái gọi là đấu hơn ngàn năm, chỉ là một chuyện cười.
Thủ đoạn của Tế thần cao minh hơn ông ta nhiều.
Đấu chí của Tương Quỳ tiêu tan với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Ông ta bị đả kích, đồng thời trong lòng ông ta cũng rất phiền muộn, lần này hay rồi, chắc chắn tiểu tử này sẽ cười nhạo ông ta.
"Gia gia, dáng vẻ này của ông là định làm gì?' Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên, bên trong có ôn nhu và quan tâm khiến Tương Quỳ không kìm được khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Ngữ khí không hề có chút trách cứ nào, tiểu tử này, bị sao vậy?
Tương Quỳ đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, xấu hổ không chịu nổi, thấp giọng nói: "Ta liên lụy ngươi."
"Được rồi, đến nước này rồi nói những chuyện này cũng vô ích, quan hệ giữa ta và ông mà còn cần nói những câu khách sáo này sao?" Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, vô cùng rộng lượng.
Điều này khiến Tương Quỳ trong lòng cảm động không thôi, tiểu tử này, giờ xem ra cũng không tệ lắm.
Hắn cũng không thừa cơ bỏ đá xuống giếng, ép buộc người khác, coi như có chút lương tâm.
Nghĩ tới đây, đấu chí của Lữ Thiếu Khanh một lần nữa khôi phục, hơn nữa còn tăng vọt, hắn truyền âm nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, khi nào ngươi có cơ hội thì lập tức đào tẩu, ta sẽ ngăn chặn ả"
Thái độ của Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Quỳ bây giờ càng thêm hối hận, càng kiên định phải dùng tính mệnh để yểm hộ Lữ Thiếu Khanh rời đi.
Lữ Thiếu Khanh đưa ra chất vấn: "Dáng vẻ này của ông có thể được sao? Ông đánh không lại Tế thần."
"Đánh không lại cũng phải đánh, cho dù nỗ lực bằng cả tính mạng của ta." Tương Quỳ cắn răng, ông ta đã chuẩn bị xong rồi.
"Ông như vậy là không được." Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm đồng tiền kim sắc trong tay Tương Quỳ, xoa xoa tay nói: "Chỉ bằng thế này đi, dù sao ông cũng dự định phải chết, đồng tiền của ông có thể tặng ta không?"
"Ta sẽ kế thừa di chí của ông."
"Sau này ta có thể tuyên bố với thế nhân công lao của ông."
Cuối cùng Tương Quỳ đã kịp phản ứng, thái độ tốt, có lương tâm cái gì, đều là giả.
Mục đích thực sự vẫn là đồng tiền trong tay ông ta.
Ông ta cắn răng: "Đừng ép ta thu thập ngươi."
"Hẹp hòi." Lữ Thiếu Khanh rất ghét bỏ: "Đã đến lúc này rồi ông vẫn không băng lòng cho ta?"
"Cút!"
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, lắc đầu, thở dài nói: "Ai, người lớn tuổi, tính tình cũng nóng nảy theo sao?”
Hắn chọc cho Tương Quỳ tức giận đến mức tay run lên, quá khinh người, tiểu tử khốn kiếp đáng ghét.
Có cơ hội, nhất định phải tìm đại lão cáo trạng, nhất định phải nhờ đại lão xả giận cho ta.
Lữ Thiếu Khanh nhân lúc còn thời gian, tiếp tục hỏi Tế thần: "Tế thần, ngươi có thể nói cho ta, vì sao lại phải từ bỏ tất cả những bộ tộc kia không?"
"Sao triệu tập toàn bộ tới đối phó chúng ta vậy?"
"Chúng ta có tài đức gì, đáng để hành động lớn đến thế không?"
Lúc trước hắn thu thập gần trăm quái vật Nguyên Anh kỳ, nhìn có vẻ rất nhiều nhưng trên thực tế, nếu tính theo bộ tộc của thế giới này thì chỉ là giọt nước trong biển cả.
Tương Quỳ trong nháy mắt vểnh tai, đây cũng là chuyện khiến ông ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Theo lý mà nói, Tế thân nuôi dưỡng nhân loại của thế giới này là để nhân loại trở thành lính hậu bị của quái vật.
Từ ngàn năm nay vẫn luôn tế thủy trường lưu, chuyển hóa một bộ phận, lưu lại một bộ phận giống như cắt hẹ vậy.
Nhưng lần này lại nhổ luôn cả gốc hẹ, nhìn thế nào cũng thấy rất khác thường.
Tế thần không nói gì, lạnh lùng nhìn bọn hẳn. Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Dù sao lúc này, mọi người cũng chẳng có việc gì để làm, ngươi nói thử xem nào?"
"Tiên Lưu kiều đã biết tung tích, không cần phải diễn tiếp với các ngươi nữa. Còn nhiều thế giới hơn đang cần chúng ta đi chinh phục!"
Lời của Tế thần khiến trong lòng Tương Quỳ phát lạnh.
Thế giới Huyền Thổ bại lộ, tung tích của Tiên Lưu kiều đã bị Tế thần biết, hậu quả dẫn đến là nhiều tai nạn hơn cho các thế giới khác.
Nếu thật sự tính ra, Tương Quỳ ông ta chính là tội nhân.
Cái tội này, ông ta buộc phải cõng trên lưng.
"Thế giới khác?'Sắc mặt của Lữ Thiếu Khanh hơi cổ quái, không kìm được suy đoán một phen. Không biết thứ bên Thánh địa trước kia gặp phải có phải do quái vật phái đến không?
Ôi chao, nếu đánh chết Tế thần có phải sẽ giảm bớt rất nhiều việc cho Mộc Vĩnh bọn hắn không?
Sau khi suy đoán một phen, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục đặt câu hỏi thứ ba của hắn: "Tế thần, ngươi có thể nói cho †a, Tiên Lưu kiều có tác dụng gì không?”
"Nói nhảm nhiều quá!" Tế thần lạnh lùng mở miệng, tựa như một vị nữ vương cao lãnh, thần sắc khinh miệt, dường như không muốn trả lời vấn đề này.
Lữ Thiếu Khanh cười lên, mặt dạn mày dày quấn chặt lấy: "Nói cũng đã nói rồi, vậy thì nói luôn chút chuyện này đi."
"Ngươi nói ra uy phong của các ngươi nói không chừng dọa được cả lão đầu bên cạnh ta tè ra quần đấy." "Nói không chừng đến lúc đó dọa được ông ta đầu quân cho các ngươi, làm chó săn của các ngươi đấy. Chó săn Hóa Thần cũng không phải dễ gặp được đâu."
Ánh mắt Tế thần dừng lại trên người Tương Quỳ, Tương Quỳ tức giận gầm thét một tiếng: "Đánh chết ta cũng sẽ không đầu hàng."
Ông ta chỉ có chiến tử, ông ta không đầu hàng.
Cũng không biết có phải bị Lữ Thiếu Khanh thuyết phục không, Tế thần chậm rãi mở miệng, giọng nói dễ nghe khiến người người ta căn bản khó có thể liên hệ đến quái vật đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận