Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2443: Từ Nghĩa mục đích (length: 6609)

"Hừ!" Từ Nghĩa khó chịu hừ lạnh, "Nhãi ranh, ngươi đừng coi thường Độn Giới của ta."
Cừu Yếm cũng cười lạnh khinh bỉ, "Thế giới của các ngươi mới được bao nhiêu tuổi?"
"Có được hai vạn năm không?"
"Độn Giới trải qua hàng trăm vạn năm, đến cả một con côn trùng bên trong còn mạnh hơn các ngươi."
Đúng là nực cười, thật là ngông cuồng.
Chả khác gì tên hỗn đản kia.
Quản Đại Ngưu lập tức lên mặt, khẽ nói, "Vậy các ngươi như vậy thì là . . . . ."
Giản Bắc bên cạnh kịp thời kéo tay Quản Đại Ngưu lại, Quản Đại Ngưu vội vàng đổi giọng, "Vậy thì, cứ quyết định như vậy?"
"Hừ!" Cừu Yếm chẳng buồn đáp lời Quản Đại Ngưu.
Quản Đại Ngưu trong lòng run lên, thầm kêu may mắn.
Giọng Giản Bắc truyền đến, "Bọn họ sẽ không giống đại ca, chỉ đánh cho ngươi một trận thôi đâu."
Quản Đại Ngưu trong lòng đồng tình.
Suýt chút nữa lỡ lời.
Hơn ba trăm năm rồi, cái tật xấu này vẫn không sửa được.
Không còn cách nào, đều tại tên hỗn đản kia cả.
Nhanh thành bản năng rồi, không thể thấy ai phách lối ngông cuồng.
Giản Bắc chắp tay với Từ Nghĩa, "Từ Nghĩa công tử, thấy thế nào?"
Từ Nghĩa nhìn chằm chằm Giản Bắc, Quản Đại Ngưu, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người hai người.
Đột nhiên, hắn cười nói, "Ngươi tin Lữ Thiếu Khanh đến thế à?"
Trong lòng Giản Bắc cũng chẳng chắc chắn, nhưng mà Lữ Thiếu Khanh cứ thích cho người khác cảm giác thế này.
Thường xuyên làm người ta cảm thấy hắn chắc chắn chết, nhưng cuối cùng hắn lại bày mưu tính kế, mọi thứ đều trong lòng bàn tay hắn.
Lữ Thiếu Khanh rất kỳ lạ.
Hắn không dám đem gia tộc Giản ra đánh cược.
Hơn nữa, hắn với Lữ Thiếu Khanh còn có chút quan hệ riêng.
Hắn không thể nào làm trái lương tâm, bỏ qua nghĩa khí.
Hắn sẽ không làm kẻ tiểu nhân.
Cho nên, Giản Bắc kiên quyết đáp, "So với các ngươi, ta tin hắn hơn một chút."
"Tốt, hơn một chút." Từ Nghĩa cười lạnh một tiếng, nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của Giản Bắc.
"Ngươi cũng không cần cứ ở đây làm ra vẻ thuận lợi mọi chuyện."
"Ngươi đã tin hắn đến vậy, chúng ta đánh cược đi."
Trong lòng Giản Bắc nảy lên một dự cảm không lành.
Lúc này mà thốt ra hai chữ "đánh cược", không có tự tin mười phần thì tuyệt đối không dám nói.
"Cược gì?" Giản Bắc cảnh giác.
"Ta và Lữ Thiếu Khanh đấu, ta thắng, Giản gia thần phục ta."
"Ta thua, ta cho Giản gia các ngươi mười vạn suất vào Độn Giới."
Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều lập tức đỏ mắt.
Mười vạn suất, mà còn miễn phí.
Chuyện tốt thế này cơ chứ.
Đến cả mấy người nhà Giản sau lưng cũng lộ vẻ dao động, thiết tha nhìn Giản Bắc.
Dù sao, cũng đáng để liều một phen.
Nhưng Giản Bắc lại ngửi thấy mùi nguy hiểm từ lời nói của Từ Nghĩa.
Hình như, hắn tự tin lắm thì phải.
Đồng ý vụ đánh cược này, thắng thì Giản gia được lợi lớn.
Nhưng thua thì Giản gia thành phụ thuộc, sau này không còn cơ hội trở mình.
Tuy lợi lộc lớn nhưng rủi ro cũng rất cao.
Giản Bắc muốn từ chối, nhưng hắn ngẩng đầu lên, chạm mắt với Từ Nghĩa.
Đôi mắt sắc lạnh, Giản Bắc giật thót mình, nghĩ thầm không ổn.
Giản Bắc biết mình mà lắc đầu hoặc nói một tiếng không thôi, hôm nay kết cục của hắn cũng chẳng khá hơn chút nào.
Gia tộc Giản cũng vậy.
Một khi hắn không đồng ý cược, Từ Nghĩa không ngại biến năm nhà ba phái thành bốn nhà ba phái.
Người Độn Giới quá mạnh, cao thủ Đại Thừa kỳ rất nhiều, Giản gia không có cách nào chống lại.
Dưới ánh mắt chăm chú của Từ Nghĩa, Giản Bắc cắn răng, cuối cùng cúi đầu xuống, gần như là ép buộc nói ra, "Được!"
"Ha ha," Từ Nghĩa cười ha ha, "Vậy thì tốt quá."
"Dù thắng hay thua, Giản gia các ngươi cũng không thiệt. . ."
Giản Bắc không muốn ở đây thêm chút nào.
Nhanh chóng mang người cáo từ rời đi.
Đi rồi, Quản Đại Ngưu mới hỏi, "Ngươi tin tên hỗn đản kia đến vậy sao?"
"Từ Nghĩa lần này có vẻ tự tin mười phần."
Giản Bắc cười khổ, "Ta lấy đâu ra mà tin?"
Nghe ý của Từ Nghĩa thì Độn Giới còn phái thêm cao thủ tới nữa.
Cao thủ Độn Giới sâu không lường được, Giản Bắc không rõ Lữ Thiếu Khanh có thể thắng nổi hay không, trong lòng không có nhiều tự tin.
"Vậy mà ngươi còn dám đánh cược?"
Giản Bắc càng thêm cay đắng, "Ta không đồng ý, hôm nay ta với Giản gia chết chắc, ngươi tin không?"
Bốn gia tộc lớn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn mà không đồng ý, Từ Nghĩa chắc chắn sẽ xúi giục bốn gia tộc này xông vào xâu xé Giản gia.
Nghiền nát Giản gia đến cả xương cốt cũng không còn.
Giản Bắc ngoảnh lại nhìn một cái, ánh mắt mang theo chút kiêng kị, "Có lẽ, đó là mục đích Từ Nghĩa muốn."
"Muốn nhân cơ hội này nuốt chửng Giản gia ta, nếu không thì cũng không phái cả cao thủ Đại Thừa kỳ đích thân đến mời ta."
Quản Đại Ngưu hiểu ra, cuộc gặp hôm nay có vẻ nhắm vào Lữ Thiếu Khanh, thực tế lại là nhắm vào Giản gia?
"Hắn muốn làm thịt ngươi?"
"Là vì trước đó ngươi không chịu ra tay với Lăng Tiêu phái?"
"Thật là bụng dạ hẹp hòi."
Giản Bắc gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Có lẽ, Giản gia ta chỉ là khởi đầu, tiếp theo sẽ là Mị gia, Ngao gia bọn họ, thậm chí cuối cùng chính là Thiên Cơ các các ngươi . . ."
Lúc này Giản Bắc đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện rồi.
Thâm sâu trong mưu đồ của Từ Nghĩa khiến hắn thấy lạnh sống lưng.
"Má nó!" Quản Đại Ngưu cũng ngoái đầu lại, "Độc ác đến vậy à?"
"Có cách nào phá giải không?"
Cách gì, Quản Đại Ngưu tự nhận đầu óc không đủ, nghĩ không ra.
Giản Bắc lắc đầu, "Ta không có cách nào, nhưng bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đại ca thôi."
"Chỉ cần đại ca phá được âm mưu của bọn họ lần này, người Độn Giới chắc chắn sẽ phải cụp đuôi mà làm người thôi."
Quản Đại Ngưu gật đầu, cũng đúng.
Lữ Thiếu Khanh đánh bại bọn họ một lần nữa, người Độn Giới dù có ngông cuồng thế nào cũng phải lủi thủi về Độn Giới trốn chui trốn nhủi thôi, giống như trước đây Từ Nghĩa đã trốn về Độn Giới rất lâu.
"Ai," Quản Đại Ngưu bất đắc dĩ nói, "Thật ra vừa rồi ngươi không nên thề."
"Như thế chúng ta có thể lén báo tin, để hắn có chút phòng bị."
"Nghĩ nhiều rồi," Giản Bắc lắc đầu, "Ngươi tưởng Từ Nghĩa không nghĩ ra được điều này à?"
"Ta không thề thì hắn cũng có cách khác đối phó chúng ta."
"Thay vì bị động, thà chủ động, dù sao chúng ta cũng không thể mật báo, để tránh cho họ có cớ. . . ."
"Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin đại ca. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận