Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3128: Đại sư huynh tại đối phó Tiên Đế (length: 6425)

Nhìn Lữ Thiếu Khanh điềm tĩnh, tự tin, bỗng nhiên bọn họ dường như thấy được dáng vẻ của một cao thủ thực sự.
Quản Vọng lắc đầu, ảo giác thôi.
Cái tên nhóc Lão Hương hỗn đản là cao thủ không sai, nhưng hắn tuyệt đối không có dáng vẻ của cao thủ.
"Nhóc con, ngươi cảnh giới gì rồi?"
"Vẫn là nửa bước Tiên Đế?"
Quản Vọng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, mắt sáng quắc.
Những người khác cũng lộ vẻ chú ý, hết sức tò mò.
Uy áp Lữ Thiếu Khanh vừa phóng ra quá mạnh, đã vượt xa nửa bước Tiên Đế bình thường.
Cấp độ sinh mệnh của hắn đã đạt tới tình trạng bọn họ không thể hiểu được.
Khiến bọn họ cảm thấy Lữ Thiếu Khanh không còn là nửa bước Tiên Đế nữa.
Nhưng nói là Tiên Đế thì cũng không hẳn.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, nhếch mép cười.
Trong lòng Quản Vọng dâng lên một dự cảm không lành, mẹ nó.
Chưa đợi Quản Vọng lên tiếng, Lữ Thiếu Khanh đã nói, "Ngươi đoán!"
"Phụt!"
Cảm giác quen thuộc lại bực bội.
Quản Vọng ôm ngực, những người xung quanh cũng cảm thấy bực dọc.
Tức điên!
Quản Vọng tức giận, "Hỗn đản, ngươi nói thật thì chết à?"
"Có thể chứ," Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói, "Ngươi thấy ai lại tùy tiện lộ thực lực của mình?"
"Đây là bí mật riêng tư đấy, được chứ?"
Quản Vọng tức nghẹn ngậm miệng, điều này cũng đúng.
Phong Tần là người đầu tiên ủng hộ Lữ Thiếu Khanh, "Không sao, Thiếu Khanh ngươi không nói thì thôi."
"Chỉ cần ngươi làm việc có suy nghĩ kỹ càng là được rồi."
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, "Tổ sư nương không sao cả, chỉ là nửa bước Tiên Đế thôi, không đáng lo."
"Tuy ta vẫn là nửa bước Tiên Đế, nhưng thực lực đã vượt xa bọn họ rất nhiều, rất nhiều rồi."
"Ừm, có thể nói, giống như khác biệt giữa Thiên Tiên, Tiên Quân và Tiên Vương, hoặc có lẽ còn mạnh hơn nữa..."
Trước kia, Thiên Tiên, Tiên Quân và Tiên Vương đều được gọi chung là Tiên Quân.
Nhưng sau này, vì có sự xuất hiện của Đọa Thần, các Tiên Nhân mới chia rõ cấp bậc cụ thể hơn.
Trong cùng một cảnh giới cũng có mạnh yếu khác nhau.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn trong mấy năm nay vẫn luôn chiến đấu, vốn hai người đã là những kẻ có thiên phú hơn người, cho thêm thời gian, cả hai đều có thể tiến bộ thần tốc.
Huống chi lại luôn chiến đấu, không hề ngừng nghỉ, thực lực của hai người mỗi thời mỗi khắc đều đang tiến bộ.
Nếu Lữ Thiếu Khanh phải tự mình nói xem thực lực mình mạnh cỡ nào, Lữ Thiếu Khanh cũng không thể nói ra ngay được.
Dù sao, thu thập mấy kẻ nửa bước Tiên Đế như Khúc Hô đã quá dễ dàng rồi.
Mọi người trố mắt, không thể tin nổi.
Nửa bước Tiên Đế đối với bọn họ đã rất xa xôi, vậy mà Lữ Thiếu Khanh còn có thể tiến thêm một bước nữa?
Mắt Tiêu Y lấp lánh, "Là Tiên Đế sao?"
Lữ Thiếu Khanh giơ búa gõ một cái, làm Tiêu Y rơm rớm nước mắt, "Ngươi tưởng Tiên Đế là cỏ dại ven đường à?"
"Không chỉ Tiên Đế mới có thể mạnh hơn nửa bước Tiên Đế, nửa bước Tiên Đế còn có rất nhiều không gian phát triển..."
Mọi người nghe vậy âm thầm gật đầu, cũng đúng.
Trong đám người ở đây, trừ Lữ Thiếu Khanh, những người khác đều chưa bước vào nửa bước Tiên Đế, không hề hiểu biết về nó.
Quản Vọng bên này gật nhẹ đầu, rồi lập tức hoàn hồn, "Hỗn đản, chẳng phải ngươi nói là bí mật riêng tư sao?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, nói đương nhiên, "Đương nhiên là bí mật riêng tư, nhưng có thể nói cho trưởng bối mà."
"Ngươi hưởng phúc của tổ sư nương ta, ngươi phải cảm tạ tổ sư nương ta đi."
Mẹ nó!
Quản Vọng tức giận đến gân xanh trên trán nổi lên, "Hỗn đản..."
Thật đáng ghét!
Quản Vọng bỗng nhiên nhớ nhung sâu sắc những năm bế quan của mình.
Đó quả là một quãng thời gian an nhàn, thanh bình.
Tiêu Y thấy vậy, vội mở miệng chuyển hướng sự chú ý của hai người, "Nhị sư huynh, còn Đại sư huynh đâu?"
Quản Vọng cũng lập tức bị thu hút, "Đúng đấy, Kế Ngôn đâu?"
"Chết rồi!" Lữ Thiếu Khanh tức giận nói, "Từ giờ trở đi, ta chính là Đại sư huynh!"
"Cái gì?" Phục Thái Lương và Phong Tần lập tức nhảy dựng lên.
"Ngươi nói thật đó à?"
Lữ Thiếu Khanh vội nói, "Đùa thôi, đùa thôi!"
"Nhóc con," Phục Thái Lương giận nói, "Cái này cũng đem ra đùa được sao?"
"An phận chút cho ta!"
"Vâng, vâng," Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Tổ sư nói đúng lắm."
Quản Vọng nhìn cảnh tượng náo nhiệt này thì mừng thầm, vẫn tốt, tên nhóc hỗn đản có người trị được.
Nhưng chưa kịp cười thành tiếng, hắn đã thấy Lữ Thiếu Khanh quay đầu đi tìm Phong Tần, "Tổ sư nương, người xem..."
Phong Tần lập tức cho Phục Thái Lương một bạt tai, "Bọn tiểu bối đùa một chút thì sao?"
Quản Vọng: ...
Trị cái mả!
Tên nhóc hỗn đản này căn bản không chịu thiệt thòi chút nào.
Phong Tần cho Phục Thái Lương một bạt tai xong, hỏi Lữ Thiếu Khanh, "Thiếu Khanh, Kế Ngôn đâu?"
Lữ Thiếu Khanh mắt nhìn về nơi xa, nơi đó tối đen sâu thẳm, hắn thuận miệng nói, "Chắc đang cùng Tiên Đế đánh nhau đấy."
"Phụt..."
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều không thể kìm chế được.
"Tiên, Tiên Đế?"
Quản Vọng hét lên, "Nhóc con, ngươi đùa chắc?"
Phản ứng của Phục Thái Lương cũng không khác Quản Vọng là mấy, quá đỗi kinh ngạc kêu lên, "Thật hả?"
"Nhóc con, đừng có đùa nữa!"
Lữ Thiếu Khanh thật thà nói, "Không có đùa mà."
Nhìn dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh không giống đang đùa, mọi người quá kinh hãi.
Đặc biệt là những người từng thấy sự đáng sợ của Tiên Đế như Tiêu Y và Quản Vọng, lại càng cảm thấy run rẩy trong lòng.
Tiên Đế đích thân ra tay?
Tiểu Bạch dẫn Thần Kinh chuyên lao thẳng về phía xa, hắn có thể cảm nhận được vị trí của Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, kéo Tiểu Bạch trở về, nhìn chằm chằm hắn, "Làm gì?"
Tiểu Bạch nhìn thẳng vào Lữ Thiếu Khanh, không hề sợ hãi, "Ta muốn đi giúp lão đại!"
Là linh sủng mà không ở bên cạnh chủ nhân chiến đấu, đây là một chuyện rất nhục nhã.
"Thân thể bé tí teo của ngươi mà đi thì tan thành tro luôn đấy."
"Ngươi lấy cái gì giúp?"
"Cầm cục Thần Kinh chuyên đi nện người ta hả? Đúng là không biết lượng sức."
Thần Kinh chuyên trong tay Tiểu Bạch nóng lên hừng hực, không rõ là Thần Kinh chuyên muốn nện Lữ Thiếu Khanh hay Tiểu Bạch muốn nện Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y đảo mắt, cười hắc hắc, "Nhị sư huynh, ngươi kể chuyện gì xảy ra được không?"
"Ngươi đã ở đây, nghĩ chắc là Đại sư huynh có thể đối phó được Tiên Đế đi...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận