Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2277: Miễn phí xuất thủ một trăm lần (length: 6616)

Sau khi Lữ Thiếu Khanh trở về, Giản Nam cũng theo hắn cùng nhau trở lại đây.
Lữ Thiếu Khanh quay lại hỏi: "Nam cô nương, cô đi theo làm gì?"
Giản Nam nhìn quanh, không thấy ca ca và Quản Đại Ngưu, mặt cô bất giác hơi đỏ lên.
Cô cũng chỉ là theo bản năng mà đi theo đến đây.
Nàng xị mặt, "Hừ, ta tới đây không được à?"
"Nơi này trước kia cũng thuộc về Giản gia ta."
"Tùy cô thôi," Lữ Thiếu Khanh không để ý, "Ta đi chữa thương..."
Lữ Thiếu Khanh đi tới thời gian phòng, mỗi lần vào đây hắn đều cảm nhận được sự thay đổi của nơi này.
Tinh quang càng lúc càng rực rỡ, giống như bầu trời đêm thực sự.
Tinh quang chiếu lên quan tài, trên linh bài, hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, như một lớp lưu quang phủ trên đó, có chút đẹp mắt.
Lý nãi nãi.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào quan tài, rất muốn phá hủy nó, xem bên trong chôn cùng là Đồ Long đao hay Ỷ Thiên kiếm, đúng là làm hắn đau chết mà.
Thôi được rồi, đây là địa bàn của người ta, phải nể mặt ma quỷ chút chứ.
Lữ Thiếu Khanh âm thầm tự nhủ, rồi cố gắng tươi cười, "Này, tiên nữ tỷ tỷ, ta tới rồi."
Không hề có động tĩnh gì.
Trang B, trang B, Lữ Thiếu Khanh thầm mắng trong bụng, còn bày đặt ở đây làm bộ làm tịch.
Sau khi chửi rủa một hồi, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục tươi cười nói: "Tiên nữ tỷ tỷ, bắt đầu đi, một trăm năm thời gian."
Bị người vả mặt quá mạnh, vết thương không hề nhẹ, Lữ Thiếu Khanh tính toán sơ bộ, muốn chữa lành ít nhất cũng phải ba bốn mươi năm.
Đây còn may nhờ họa phong của hắn không bình thường, nếu là họa phong bình thường với vết thương này, có lẽ cả trăm năm cũng chưa chắc đã khỏi.
"Ba mươi tỷ linh thạch!"
Thanh âm bình thản, không một chút gợn sóng.
"Tiên nữ đừng có kiểu đó chứ." Lữ Thiếu Khanh lập tức kêu than, "Ta nghèo mạt rệp đến mức nào, cô thấy còn chưa đủ hay sao?"
"Ta rỗng túi rồi, bớt cho chút đi, một trăm ức được không? Một trăm ức bây giờ ta đưa cô ngay... "
Lữ Thiếu Khanh véo má mình, cố gắng nặn ra nước mắt.
Trước đó tình thế ác liệt, không có cách nào mặc cả cho đàng hoàng, giờ phải bù lại, cố gắng cò kè bớt một chút.
Người phụ nữ không thèm nuông chiều Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh vừa thấy hoa mắt, đã bị đá ra ngoài.
Nàng dùng hành động để thể hiện thái độ của mình.
Mặc cả?
Không có cửa đâu!
Lữ Thiếu Khanh đứng trong phòng giận đến phát điên: "Ngọa Tào, lũ cậy quyền, ta ghét nhất là lũ cậy quyền!"
"Hở một tí là đá người, không chơi nổi à?"
Lữ Thiếu Khanh thở phì phò, sát khí đằng đằng xông vào: "Mẹ nó, không chơi nổi à?"
"Có gan thì đừng đá người, lũ cậy quyền... "
Hô!
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa bị đá ra ngoài.
"Ta sát!"
Lữ Thiếu Khanh tức điên lên, đấm mấy cái vào ngực, rồi lại xông vào lần nữa.
"Ngươi dám lảm nhảm thử một câu nữa xem?" Người phụ nữ đã lên tiếng trước.
Thử thì cứ thử!
Lữ Thiếu Khanh hung hăng xông đến trước quan tài, phun nước bọt, "Ba mươi tỷ, bộ dạng ta như thế này đi cướp cũng không được, cô nghĩ xem ai mới là người chịu thiệt?"
"Cùng lắm ta về nhà, nằm bẹp mấy chục năm, ta không tin là không lành lại được."
"Cô tưởng ta ham kiếm linh thạch lắm chắc?"
"Sư huynh ta lên, ta còn được dịp lười biếng, xem ai sốt ruột hơn."
Im lặng.
Một hồi lâu sau, giọng của người phụ nữ mới vang lên: "Ngươi muốn gì?"
"Ba mươi tỷ bớt cho ta chút đi."
"Nằm mơ đi, đổi cái khác!" Người phụ nữ không chút khách khí cự tuyệt.
"Mã đức," Lữ Thiếu Khanh chửi thầm, một tay đập mạnh xuống bàn, hung dữ nói: "Vậy cô ra tay giúp ta một trăm lần, miễn phí."
Im lặng, lại im lặng.
Ngay cả người phụ nữ cũng phải kinh ngạc trước sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh.
Xem ra bản thân vẫn còn chưa đủ hiểu rõ tên khốn này.
Nàng là thân phận gì?
Ra tay miễn phí một trăm lần?
Trên đời này, ngoài Lữ Thiếu Khanh ra chắc cũng chẳng ai dám mở miệng như vậy.
"Nằm mơ!"
Người phụ nữ lại lạnh giọng nói, giọng điệu đã có chút mất bình tĩnh, nội tâm bùng lên ý muốn đánh người khó kiềm chế.
"Ta thấy cô mới là đang nằm mơ đó," Lữ Thiếu Khanh càng thêm tức giận, tiếp tục đập bàn quát: "Không động tay động chân mà cũng đòi linh thạch?"
"Cô nghĩ ta kiếm linh thạch là vì ai? Còn không phải là vì cô, cái con ma quỷ này!"
Người phụ nữ im lặng, "Một trăm ức, ta ra tay một lần."
Nàng đã nghiến răng nghiến lợi.
Vậy mà nàng lại đi cò kè mặc cả với tên khốn này, đúng là quá thấp kém.
Nếu không phải đang cần linh thạch, thì nàng đã chẳng phải chịu cảnh này.
"Một trăm ức ra tay một lần? Sao cô không đòi luôn một ngàn ức một lần đi?"
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục phun nước bọt, dưới ánh sáng tinh quang, nước bọt phản chiếu ánh bạc lấp lánh, "Một lần, cho ta miễn phí ra tay một lần."
"Ta bảo cô lúc nào ra tay, thì cô sẽ ra tay lúc đó."
Nói xong, hắn lấy ra một trăm ức mai linh thạch, ném soạt xuống đất, cơ hồ bao phủ cả quan tài, "Một trăm ức ở đây, còn lại hai trăm ức, cô có muốn nữa không?"
Im lặng một lát, giọng của người phụ nữ vang lên, "Được!"
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, quả nhiên, có tiền thì sai được cả quỷ sứ.
Ra tay một lần là đủ.
Một lần có thể miểu sát một vị Đại Thừa kỳ, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Ai dám nghênh ngang trước mặt hắn, hắn triệu hồi ma quỷ tiểu đệ, một bàn tay vung ra, là tan thành mây khói ngay.
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, "Một trăm năm thời gian, ta dùng trước đây..."
Linh khí tụ đến, Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng, chìm đắm trong tu luyện, được linh khí nồng đậm bao bọc.
Bóng dáng người phụ nữ xuất hiện, vung tay một cái, toàn bộ linh thạch đều bị hút vào.
Ánh mắt nàng rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng nói: "Thật là một tên khốn đáng ghét..."
Nàng thật sự rất muốn đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.
Nàng biết rõ, trước đó Lữ Thiếu Khanh đòi hỏi nhiều như vậy, thật ra cái này mới là mục đích thực sự của hắn.
Nàng cũng đoán được Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
"Nhân cơ hội tống tiền thêm chút linh thạch?" Trên mặt người phụ nữ nở một nụ cười, trong chớp mắt khiến tinh quang trên trời mờ nhạt, "Dù sao cuối cùng cũng là của ta thôi mà..."
Nàng sẽ không lỗ.
Đột nhiên, ánh mắt nàng đột ngột co rút lại.
Trên người Lữ Thiếu Khanh, giữa vòng xoáy linh khí bao phủ, đột nhiên bắn ra hai tia chớp, một trắng một đen, như hai con linh xà đang quấn lấy thân thể hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận