Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 279 - Nàng ta là con gái riêng của ngài à?



Chương 279: Nàng ta là con gái riêng của ngài à?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMà Lữ Thiếu Khanh nghe thấy vậy thì nhìn nàng ta chằm chằm, không nói gì.Con mắt thâm thúy gợi Tuyên Vân Tâm nhớ lại thời gian ở trong rừng cây kia.Cảm giác như mình bị sột sạch sẽ, bị Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy sạch sẽ.Mới đầu còn tạm ổn, nhưng chẳng mấy chốc nàng ta đã không chịu nổi.Bị Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy toàn thân trên dưới đều nổi da gà, cực kỳ khó chịu.Nàng ta nổi giận trừng mắt: “Ngươi nhìn cái gì?”Lữ Thiếu Khanh chậc chậc lắc đầu, tránh ra một chút, như muốn cách xa Tuyên Vân Tâm một chút: “Chậc chậc, nữ nhân ấy mà, nói láo mà không đỏ mặt tí nào.”“Nói láo?” Trái tim Tuyên Vân Tâm nhảy thót một cái, kiên quyết phủ nhậm: “Hừ, tất nhiên Ô sư thúc sẽ nói cho những người khác.”“Ngươi chờ xem, đến lúc đó Điểm Tinh Phái chúng ta sẽ phái người tìm đến ngươi báo thù.”Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Ô Mục, hai trăm ba mươi tuổi, am hiểu điều khiển linh phù thuộc tính hỏa, năm một trăm ba mươi tuổi đã đảm nhiệm trưởng lão ngoại môn, một trăm tám mươi tuổi tiến vào Nguyên Anh, hai trăm mười bảy tuổi đột phá Nguyên Anh tầng hai.”“Làm người cao ngạo, tự cao tự đại, quan hệ với đồng môn cực kém, cho nên hơn một trăm năm rồi vẫn là trưởng lão ngoại môn.”Lữ Thiếu Khanh thong thả nói ra hết thông tin về Ô Mục, ngay cả ông ta thích ăn gì, hay thói quen sở thích thường ngày cũng nói ra hết.Tuyên Vân Tâm ngạc nhiên, sau đó dần dần khiếp sợ.Không ngờ Lữ Thiếu Khanh hiểu rõ Ô Mục như vậy.“Ngươi nói xem, loại người như ông ta, sẽ nói cho đồng môn biết mình tới làm gì sao?”“Lại nói, với tính cách của ngươi, sẽ nói với ông ta tới đây để đối phó với ai sao?”Sắc mặt Tuyên Vân Tâm tái mét.Nhìn Lữ Thiếu Khanh, Tuyên Vân Tâm chỉ cảm thấy da đầu tê cả đi.Tâm tư tính toán của Lữ Thiếu Khanh lợi hại hơn nàng ta nhiều.Trước mặt Lữ Thiếu Khanh, căn bản nàng ta không gạt được hắn.Thấy Lữ Thiếu Khanh cười mị mị thế, Tuyên Vân Tâm chỉ cảm thấy hàn khí trong lòng ứa ra.Sao Lữ Thiếu Khanh biết kỹ về Ô Mục thế? Hay là lúc trước hắn đã đoán được nàng ta sẽ mời Ô Mục ra tay, từ đó sớm thăm dò Ô Mục?Bất luận thế nào, Lữ Thiếu Khanh cũng khiến cho nàng ta cảm thấy khủng bố vô cùng.Tiêu Y nhìn Tuyên Vân Tâm bị mấy câu của Lữ Thiếu Khanh dọa cho sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng, dọa người vô cùng.Nàng bèn ngồi xổm xuống trước mặt Tuyên Vân Tâm, hai tay nâng cằm cười hì hì nói: “Vân Tâm tỷ tỷ, tỷ không nên chống cự nữa, ngoan ngoãn nhận thua đi.”“Ngươi đã bị Nhị sư huynh nhà ta để mắt tới, trốn không thoát được đâu.”“Không bằng ngươi ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về làm ấm giường cho Nhị sư huynh của ta đi.”Tiêu Y không che miệng cười hì hì khiến cho Tuyên Vân Tâm chết lặng.Nhìn Tiêu Y đáng yêu ngọt ngào như thế, nàng ta không giận nổi.Tiểu nha đầu này là bi ngớ ngẩn hay đang cố ý ép buộc nàng ta vậy?Tuyên Vân Tâm cũng không dám chắc chắn.Lữ Thiếu Khanh giận dữ, chỉ hận mình không cử động được.Hắn gọi: “Tiêu Y, tới đây.”Tuyên Vân Tâm thấy vậy, cảm giác cảnh này giống như một con chó nhỏ chạy đi tìm chủ nhân.Tiêu Y chạy tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, có chuyện gì không?”Lữ Thiếu Khanh liền cốc đầu nàng: “Đầu muội có bệnh giống Đại sư huynh phải không?”“Nếu có bệnh, muội học nàng ta ném não đi đi.”Bảo làm thế nào để đắc tội với ba người một lúc.Lữ Thiếu Khanh làm được.Tiêu Y ôm đầu chật vật chạy trốn ra sau lưng Thiều Thừa, đồng thời cáo trạng: “Sư phụ, người nhìn xem, Nhị sư huynh lại bắt nạt con.”Lữ Thiếu Khanh vẫn còn mắng to: “Lần sau muội còn dám nói chuyện thiếu não thế này ta sẽ hút chết muội!”Ta tới đây là để chơi chết Tuyên Vân Tâm, chứ không phải tìm bà nương cho mình.Thiều Thừa che chắn tiểu đồ đệ sau lưng, quát lớn: “Đến thế này rồi còn muốn bắt nạt sư muội!”“Được rồi, đừng có làm rộn nữa, nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây đi.”Thiều Thừa vẫn còn có chút uy nghiêm của sư phụ. Lữ Thiếu Khanh nể mặt sư phụ chỉ trừng mắt với Tiêu Y.Sau đó chỉ vào Tuyên Vân Tâm, nói: “Giết nàng ta đi, xử lý tốt vết tích, oan ức cứ đổ lên đầu mấy người Long Trì Chân nhân là được.”Tuyên Vân Tâm hận chồng hận chất. Cái tên hỗn đản này, vì sao sát ý với mình lại sâu đến thế?Rõ ràng là ngươi chiếm tiện nghi của ta, thế mà ngươi còn muốn giết ta, có thiên lý sao?Nàng ta cũng tuyệt vọng. Hai Nguyên Anh xuất hiện ở đây, cho dù Chưởng môn có tới cũng không nhất định cứu được nàng ta.Khi Tuyên Vân Tâm tuyệt vọng, Thiều Thừa lại nói lời kinh người.“Không thể giết nàng ta!”Tuyên Vân Tâm giật mình, ngẩng đầu nhìn Thiều Thừa cách đó không xa.Nhìn Thiều Thừa nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.Lữ Thiếu Khanh cũng ngẩn ngơ. Chuyện gì xảy ra thế này?“Sư phụ, ngài muốn làm gì? Ta là đồ đệ của ngài, hay nàng ta là đồ đệ của ngài?”“Sao ngài có thể học cái xấu của sư muội ngu xuẩn chứ? Lại đi học sư muội chỉa cánh tay ra ngoài.”Tiêu Y thò đầu ra từ sau lưng Thiều Thừa, Tiểu Hồng lại đậu vào đầu nàng.Tiêu Y méo miệng, phất tay kháng ngị: “Nhị sư huynh, ta không chỉa tay ra ngoài!”“Ta đang giúp huynh đấy!”Hỏa khí của huynh vượng như thế, nếu không giúp huynh tìm đạo lữ, theo như lời phụ thân thì sớm muộn gì huynh cũng sẽ âm dương không đều.Tìm đạo lữ cho huynh, ta sẽ không bị huynh bắt nạt lợi hại như thến nữa.Thiều Thừa không trông mong gì vào miệng của nhị đồ đệ. Từ miệng hắn đã bao giờ nhả ra được ngà voi.Ông nhìn thoáng qua Tuyên Vân tâm, lại lần nữa cho thấy thái độ kiên quyết của mình: “Không thể giết nàng ta!”Lữ Thiếu Khanh lại càng khó hiểu, tò mò thăm dò Tuyên Vân Tâm một hồi, sau đó mới chần chừ, thăm dò, thận trọng hỏi: “Sư phụ, nàng ta, không phải nàng ta là con gái riêng của ngài chứ?”“Là kiểu vừa ra đời đã bị vứt bỏ ấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận