Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1837

Chương 1837
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Trung Châu cường đại, cho dù là mười hai châu khác cộng lại cũng không phải đối thủ.
Thánh tộc có thể giống như bây giờ, xuất hiện tại Đào thành, lấy Đào thành làm điểm xuất phát đánh lén Tề Châu, Yến Châu, Đông Châu.
Hơn nữa, Thánh tộc có thể thành công, đều là vì Đào thành nơi này là khu vực không ai quản lý nên mới khiến cho bọn hắn có thể thừa cơ hội.
Nhưng muốn dùng phương thức như vậy đối phó Trung Châu, cũng đừng nằm mơ.
Trung Châu nhân tài ba vô số, cũng sẽ không tuỳ tiện cho Thánh tộc cơ hội như vậy.
Kế hoạch của Thánh Chủ rốt cuộc là gì?
Trung Châu!
Mị gia!
Khu Tình bao mình trong áo bào màu đen, nói với Mị Á: “Bắt đầu đi!”
Truyền tống trận dưới chân các nàng đột nhiên tỏa ra ánh sáng.
Sau khi cáo biệt tổ sư, chưởng môn, Lữ Thiếu Khanh bước vào truyền tống môn, quang mang bạch sắc hiện lên trước mặt.
Lữ Thiếu Khanh còn chưa mở to mắt, bên tai đã vang lên âm thanh kinh ngạc của Tiêu Y: “Đây là đâu? Là Yêu giới sao?”
Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, nơi lọt vào trong tầm mắt, chung quanh đều tối tăm mờ mịt.
Trong lúc hốt hoảng, Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa tưởng là mình đã về tới Bắc Mạn Hàn Tinh.
Nhưng vẫn còn may, Bắc Mạn Hàn Tinh kia tối tăm mờ mịt không nói, còn cho người ta một loại áp lực nặng nề.
Mà bây giờ, chung quanh mặc dù là tối tăm mờ mịt, nhưng không có bụi cát bay đầy trời mà cho người ta một loại cảm giác mông lung.
Tựa như đưa thân vào trong sương mù màu xám.
Tiêu Y hiếu kì hỏi: “Nhị sư huynh, nơi này chính là Yêu giới sao?”
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh phiền muộn, , thần thức quét qua, phát hiện chung quanh đều là hư vô, thần thức dò xét không được bất kỳ thứ gì hữu dụng.
Mắt có tinh đến mấy cũng không nhìn được bao xa, nhìn về phía xa là một mảnh tối tăm mờ mịt giống một thế giới khác.
Dưới chân mặc dù có cảm giác tiếp xúc, lại không phải bùn đất.
Thần thức đảo qua, cũng không có cách nào phân biệt được là thứ gì.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xổm xuống, sờ soạng một cái, phát hiện chỗ giẫm phải dưới chân giống như một tầng sương mù.
Nó có thể dễ dàng lột xuống nhưng vừa vào tay trong nháy mắt đã hóa thành sương mù tiêu tán.
Lữ Thiếu Khanh buồn bực đứng lên, không biết đã đi tới nơi quỷ quái gì.
Tiêu Y lập tức lại gần, một lần nữa đặt câu hỏi: “Nhị sư huynh, thế nào? Là Yêu giới sao?”
“Cọng lông!” Lữ Thiếu Khanh tức giận.
Yêu giới mặc dù không lui tới nhiều với nhân gian nhưng cũng có vài người từng tới, cũng có một số ghi chép liên quan về nó.
Hoàn cảnh khí hậu của Yêu giới không khác nhân giới lắm, dù thế nào đi nữa cũng tốt hơn Hàn Tinh rất nhiều.
Hiện tại, chung quanh tối tăm mờ mịt một mảnh, linh khí ít đến thương cảm, hoàn cảnh còn tệ hơn cả Hàn Tinh.
Lữ Thiếu Khanh tóm Xuyên Giới bàn tới, quát lên với Xuyên Giới bàn: “Bàn nát, đây là nơi nào?”
“Con mẹ nó ngươi lại lạc đường đúng không?”
Giới không dám xuất hiện, trốn trong Xuyên Giới bàn, để lộ ra cảm xúc ấm ức: “Có thể, có thể ta nhớ, nhớ nhầm tọa độ, trí nhớ không tốt.”
“Có thể?” Lữ Thiếu Khanh càng nổi giận hơn, gõ Xuyên Giới bàn tiếp tục gầm thét: “Thật buồn cười, cái bàn nát ngươi, ngươi là pháp khí, ngươi cho rằng ngươi là người à? Trí nhớ không tốt?”
Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Ta làm việc chu đáo, chưa từng như xe bị tuột xích, người người xưng là tiểu lang quân đáng tin cậy mà sao đám ăn hàng các ngươi ai nấy đều không đáng tin cậy hết vậy?”
Xuyên Giới bàn bị gõ cho rung lên keng keng, Giới khóc không ra nước mắt.
Bảo bảo trong lòng có nỗi khổ, bảo bảo có nỗi khổ không nói ra được.
Giới chỉ có thể ngậm nước mắt, nhẫn nhịn Lữ Thiếu Khanh gào thét lên với nó.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh rống lên nửa ngày, gõ Xuyên Giới bàn: “Tranh thủ thời gian tìm ra tọa độ cho ta.”
“Hiện tại, lập tức, lập tức dẫn ta tới nơi này xem.”
Nơi này vừa nhìn đã biết không đáng tin cậy, vừa nhìn đã biết rất nguy hiểm.
Đi nhanh lên, sư phụ bên kia chờ không nổi.
Xuyên Giới bàn trầm mặc một lát, sau đó biểu thị ở chỗ này nó không cảm giác được bất kỳ tọa độ gì, cho dù muốn quay về nhà cũng không làm được.
Nhất định phải tìm ra nơi thích hợp mới được.
Lữ Thiếu Khanh phát điên, hùng hùng hổ hổ: “Thật sự muốn đập nát ngươi mà.”
Ngươi không quen đất không thân, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào phương hướng Xuyên Giới bàn chỉ tiếp tục tiến về phía trước.
Chung quanh đều là tối tăm mờ mịt, tựa như đặt mình vào trong sương mù dày đặc, không có mặt trời mặt trăng, không cách nào tìm kiếm được thứ có thể có phương hướng xác định.
Thần thức cũng không phát huy được tác dụng, nếu như không phải có Xuyên Giới bàn chỉ đường, cho dù là Lữ Thiếu Khanh cũng như con ruồi không đầu, bay lung tung xung quanh.
Kế Ngôn lạnh lùng đi theo: “Tên không đáng tin cậy.”
Lữ Thiếu Khanh lập tức quay đầu lại giận dữ mắng mỏ: “Ngậm miệng, huynh đáng tin cậy, huynh dẫn đường đi.”
“Tăng tốc độ đi!” Kế Ngôn ra lệnh: “Chúng ta không có thời gian để lãng phí ở đây.”
Sư phụ gặp nguy hiểm, Kế Ngôn hận không thể lập tức đi tìm Thiều Thừa.
“Huynh tưởng ta muốn à.” Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: “Nơi này rất quỷ dị, im lặng một chút cho ta.”
Mặc dù không cho người ta cảm giác nguy hiểm, nhưng loại địa phương này thấy thế nào cũng quỷ dị, ai biết bên trong có thể ẩn giấu nguy hiểm gì hay không.
Lữ Thiếu Khanh cũng muốn lập tức tìm thấy Thiều Thừa, lỡ như gặp nguy hiểm gì ở đây, đừng nói cứu sư phụ, mình có thể trụ được không còn khó nói.
Kế Ngôn trầm mặt, cầm trong tay Vô Khâu kiếm dứt khoát đi đến phía trước.
Tiêu Y rất muốn mở miệng nói gì đó nhưng vẻ mặt hai vị sư phụ âm trầm đến đáng sợ, nàng chỉ có thể rụt đầu lại, mang theo ba linh sủng đi theo sau hai người.
Tốc độ của ba người không nhanh, nhưng cũng không chậm, mấy ngày kế tiếp đi được khoảng mấy trăm ngàn dặm.
Nhưng mà phía trước vẫn là một mảnh tối tăm mờ mịt, nhìn không thấy bất kỳ cảnh vật gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận