Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2894: Trước ước định, đánh nhau đừng xé quần áo (length: 6971)

Đối với Lam Kỳ, Ân Minh Ngọc hoàn toàn đồng ý.
Còn chẳng phải sao, cái tên này, hắn đầu hàng là chuyện rất bình thường.
Trước đó đối phó Thần Vương tầng trời thứ tư đã lớn tiếng hô hào muốn đầu hàng rồi.
Mọi người ánh mắt đều tập trung lên trời.
Lữ Thiếu Khanh đối mặt hai vị Thần Vương, không hề có vẻ khẩn trương, bộ dáng hết sức nghiêm túc.
Dù hai vị Thần Vương bộc phát sát ý ngút trời, toàn thân trông dữ tợn đáng sợ, Lữ Thiếu Khanh vẫn cười hề hề.
Cứ như hắn đến đây không phải để chém giết, mà là tìm người tâm sự vậy.
Lữ Thiếu Khanh nói với hai vị Thần Vương: "Đánh làm gì, ngồi xuống nói chuyện cho phải không được à?"
"Thế giới này cần thêm chút thấu hiểu, thêm chút bao dung, như thế mới bớt tranh chấp, thêm hòa bình."
"Chúng ta người tu luyện chẳng phải vì hòa bình thế giới sao?"
Dù là người phía dưới, hay Thần Vương, đều nghe mà muốn tối sầm mặt lại.
Người phía dưới càng muốn oán trách.
Đại ca, ngươi nghĩ mình tới đây để tìm bạn tâm sự à?
Ngươi có biết rõ bọn chúng là ai không?
Đọa Thần!
Bọn chúng là Đọa Thần đó!
Mục đích Đọa Thần xuất hiện chính là muốn tiêu diệt Tiên Giới, ngươi nói những lời này, ngươi thấy có hợp không?
Coi như chúng ta đồng ý, bọn chúng có đồng ý không?
Tư Phì gầm nhẹ: "Sâu kiến, ngươi muốn chết!"
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ra tay, khiến hai vị Thần Vương cảm thấy kiêng kị.
Bọn chúng sợ lại xuất hiện một người như Kế Ngôn.
Nhưng ngẫm lại, hai người lại thấy không thể nào, người như Kế Ngôn ngàn vạn năm cũng chẳng có một thiên tài, sao lại có hai được?
Nên hai người lười phí lời với Lữ Thiếu Khanh, nổi giận gầm lên một tiếng rồi tấn công Lữ Thiếu Khanh.
Tuy vậy, hai người vẫn cẩn thận thăm dò trước, thấy tình hình không ổn sẽ tính sau.
Dù sao thân là Thần Vương, chút cẩn trọng này vẫn phải có.
Ầm một tiếng, đòn công kích của hai người lập tức nuốt chửng Lữ Thiếu Khanh.
Mà Lữ Thiếu Khanh vẫn không có động tác gì khác, không hề cản trở, dễ dàng khiến hai người cảm thấy không thật.
Vừa rồi chúng dốc sức công kích cũng chưa chắc đã đánh trúng Kế Ngôn, cuối cùng vẫn phải nhờ Kế Ngôn suy yếu mới gây được tổn thương cho hắn.
Giờ công kích lại dễ dàng trúng người Lữ Thiếu Khanh?
Tên này không ngăn cản là có ý gì?
Người phía dưới thấy vậy cũng lắc đầu.
"Dựa vào? Hắn muốn làm gì?"
"Trực tiếp lên chịu chết à?"
"Ngu xuẩn. Phàm là người bình thường đều sẽ tránh hoặc là cản một chút, hắn cứ đứng đó bất động làm gì?"
"Không biết gì hết, hay là nói công kích của Thần Vương hắn phản ứng không kịp?"
Mọi người phía dưới suy đoán.
Lam Kỳ thấy vậy thì cười khẩy: "Hừ, ngu xuẩn, kiểu này mà đòi đánh bại Thần Vương?"
"Tưởng công kích của Thần Vương như trẻ con gãi ngứa à?"
Ngu xuẩn!
Chết vừa.
Công kích của Thần Vương, dù là chiêu thức bình thường, đối với nhiều người cũng như tuyệt chiêu.
Ai dám không hề phòng bị mà đỡ, không sợ bị đánh thành cặn bã ngay tức khắc à?
Bị đánh thành cặn bã cũng tốt, cho hả giận.
Lam Kỳ cười khẩy nhìn Tiêu Y.
Chưa nói gì, Tiêu Y đã cãi: "Ngu xuẩn, đồ nhà quê không biết gì!"
Mẹ kiếp!
Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi.
Lam Kỳ gầm lên: "Con nhỏ chết tiệt, ngươi nói gì?"
Từ khi gặp mặt đã chẳng coi ta là Tiên Quân, hở chút lại ngu xuẩn đồ nhà quê, ai cho ngươi vô lễ thế hả?
Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Y, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống cô.
Có đại sư huynh ở bên cạnh, Tiêu Y không hề sợ Lam Kỳ.
Nàng nhăn nhở với Lam Kỳ: "Ngu xuẩn, ngươi cứ mở mắt ra mà nhìn. . ."
"Mở mắt ra mà nhìn? Hắn sợ là đã bị Thần Vương. . ."
Đột nhiên xung quanh lại vang lên tiếng kinh hô.
"Á, sao có thể?"
"Hắn không sao?"
"Chuyện gì thế này?"
Cái gì?
Lam Kỳ vội ngẩng đầu.
Trên bầu trời, Lữ Thiếu Khanh thong thả phủi áo, tỏ vẻ mười phần nhẹ nhõm.
Hắn nghiêm túc nói với hai vị Thần Vương: "Trước khi đánh nhau có thể thỏa thuận chuyện này không?"
Mọi người ngơ ngác, đánh nhau còn có thỏa thuận à?
Ngươi đánh nhau theo kiểu quân tử à?
Lữ Thiếu Khanh nói tiếp: "Lúc đánh nhau có thể đừng làm rách quần áo được không?"
"Ta lên đây không mang nhiều đồ, đánh nhau với mấy người lại bị rách mất một hai bộ, đến lúc đó ta không có đồ mặc, trần truồng thì các ngươi đều có trách nhiệm đấy."
Dù không hiểu Lữ Thiếu Khanh muốn nói gì, nhưng hai vị Thần Vương biết rõ, Lữ Thiếu Khanh đang sỉ nhục chúng.
Hai vị Thần Vương giận tím mặt, sâu kiến mà cũng dám sỉ nhục bọn chúng như vậy sao?
"Sâu kiến, ngươi dám?"
Hai người gầm lên rồi lại tấn công.
Lần này, bọn chúng không còn giữ lại nữa.
Luân Hồi sương mù lại gào thét, biến thành công kích sắc bén.
Ầm ầm!
Lữ Thiếu Khanh lại bị công kích của Thần Vương nuốt chửng.
"Hừ, ngu hết chỗ nói!"
"Muốn chết!"
Tư Phì Thần Vương cười khẩy.
Còn Nhiễm Thần Vương thì đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn xuống Quang Minh thành xa xôi.
Với chúng, Lữ Thiếu Khanh chẳng qua là con sâu kiến, chắc chắn không lợi hại bằng Kế Ngôn.
Mục tiêu thật sự của chúng vẫn là Kế Ngôn, bị Kế Ngôn đánh thành như vậy, chúng không chém Kế Ngôn thành muôn mảnh thì khó lòng hả giận.
Không nuốt chửng Kế Ngôn từ đầu tới cuối, chúng nuốt không trôi cục tức này.
"Ha ha, sâu kiến, tìm thấy ngươi rồi. . . ."
Nhiễm Thần Vương liếm môi, mắt đỏ mang theo vẻ tàn nhẫn.
Với chúng, sâu kiến thiên tài như Kế Ngôn là món ăn ngon nhất.
Nuốt Kế Ngôn, chẳng những khiến chúng thể xác tinh thần thoải mái, còn có thể giúp chúng tăng cảnh giới.
Trong mười Thần Vương cũng có kẻ mạnh người yếu.
Chúng cũng muốn tiến bộ.
Hai vị Thần Vương không thèm nhìn chỗ Lữ Thiếu Khanh, chúng nhìn chằm chằm Quang Minh thành phía dưới.
Uy áp kinh khủng khiến toàn bộ Quang Minh thành lâm vào khủng hoảng.
"Hừ, sâu kiến, ngươi không thoát được đâu. . ."
Tư Phì Thần Vương nóng lòng, móng vuốt đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Răng rắc răng rắc, bình chướng Quang Minh thành cuối cùng không giữ được nữa, dưới sức mạnh to lớn liền tan nát. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận