Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 481 - Chỉ vì thứ này mà diệt Phong Lôi Giáo của ta?



Chương 481: Chỉ vì thứ này mà diệt Phong Lôi Giáo của ta?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuy hai người đã đoán được từ lâu, nhưng lúc nghe Kế Ngôn đích thân khẳng định, hai tỷ đệ vẫn vô cùng chấn động, kích động đến mức hai mắt đỏ bừng.Tất Kiển, Đạm Đài Trung là đầu sỏ hủy diệt Nhan gia, hai người nằm mơ cũng muốn giết bọn họ.Nhưng thực lực hai tỷ đệ rất kém cỏi, nếu muốn giết hai người kia, chỉ là chuyện viễn vông mà thôi.Hiện tại, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh ra tay, giết hai người này.Hai người Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân quỳ xuống với Kế Ngôn."Đại ân của công tử, hai tỷ đệ chúng ta không có gì báo đáp, sau này nếu có ngày công tử cần dùng đến chúng ta, chúng ta muôn lần chết cũng không chối từ."Kế Ngôn im lặng, qua một lúc lâu sau mới nói: "Đứng lên đi, chỉ là thuận tay mà thôi."Nếu không phải vì thứ Lữ Thiếu Khanh muốn, Lữ Thiếu Khanh sẽ không tới nơi này, Kế Ngôn cũng sẽ không tới nơi này.Giết Tất Kiển và Đạm Đài Trung, đúng là thuận tay thật."Bất kể như thế nào, đại ân của công tử, hai người chúng ta xin ghi nhớ trong lòng cả đời, ngày sau nhất định sẽ báo đáp muôn vạn phần.""Báo đáp muôn vạn phần?"Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên vang lên, hắn đã quay lại.Trong tay hắn còn nắm một người khác."Tất Tụ?"Nhan Hồng Tân vừa nhìn thấy người nọ, hai mắt đỏ ngầu.Không nói hai lời, lập tức định xông lên."Làm gì?"Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý hắn ta, trợn mắt, Nhan Hồng Tân lăn sang một bên như một quả bóng.Lữ Thiếu Khanh giả như mình là một đứa trẻ hư, hung tợn nói với Nhan Hồng Tân: "Chớ có nhiều chuyện, coi chừng ta giết chết ngươi đó.""Công tử." Nhan Hồng Tân đứng lên, hai mắt đỏ đậm, nhìn chằm chằm Tất Tụ, hận ý ngập trời: "Gã ta là kẻ thù của ta, xin công tử cho ta chính tay đâm người này.""Đi qua bên kia, ở đây không có chuyện của ngươi."Sắc mặt Tất Tụ trắng bệch, sớm đã không có sự hăng hái của thiếu chủ Phong Lôi Giáo.Đến tận bây giờ, gã ta cũng không thể tin được.Không thể tin được phụ thân của gã ta đã vẫn lạc, gã ta cũng thành tù nhân.Ánh mắt của gã ta đờ đẫn, không muốn chấp nhận sự thật.Sau khi tiêu diệt Nhan gia, tiền đồ Phong Lôi Giáo vô cùng rực rỡ, thành tựu cao nhất của thiếu chủ như gã ta sẽ rất cao.Ngày sau ở đây, Tất Tụ sẽ người xuất sắc nhất trong những người trẻ tuổi cùng thời.Trong những người trẻ tuổi cùng thời, người thừa kế Phong Lôi Giáo Tất Tụ sẽ nhất hô bá ứng, dưới một người trên vạn người.Nhưng mà sau khi Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, mọi chuyện tức thì thay đổi.Phụ thân của gã ta, Tất Kiển, một vị tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, tầng bốn, người có thể hoành hành Đông Châu này, thế mà lại vẫn lạc trong tay Kế Ngôn.Chuyện này còn không phải chuyện đáng sợ nhất.Đáng sợ nhất là thiếu niên áo lam trước mặt gã ta lúc này.Tuổi nhỏ hơn gã ta, trên mặt cũng treo nụ cười tủm tỉm.Tất Tụ chứng kiến sự đáng sợ của gã ta, lúc đó, cạnh gã ta có tu sĩ Kết Đan bảo vệ.Nhưng hắn chỉ dùng một kiếm, mấy chục người bên cạnh tức khắc bị tàn sát sạch sẽ.Nhanh đến dáng sợ.Tất Tụ còn chưa phản ứng lại đã trở thành tù binh của hắn.Tất Tụ nhìn Lữ Thiếu Khanh cười tít mắt đứng trước mặt mình, trong lòng sợ hãi, lui về phía sau theo bản năng.Áp lực rất lớn."Thiếu chủ đúng không? Ngươi không cần phải sợ, ta không phải người xấu."Lời này vừa nói ra, Tất Tụ chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt Lữ Thiếu Khanh.Ngươi không phải người xấu? Vậy thì ai là người xấu?Ngươi không phải người xấu mà xông tới giết phụ thân ta, lại còn bắt ta đến đây?Gã ta cố gắng trấn định, lạnh lùng quát: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh không vô nghĩa với gã ta, một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện trong tay, Tất Tụ tập trung nhìn vào.Sau đó lại cúi nhìn xuống tay mình, nhẫn trữ vật của mình rơi vào tay hắn từ lúc nào?Lữ Thiếu Khanh ra lệnh cho Tất Tụ: "Mở ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.""Ngươi muốn làm gì?" Tất Tụ vẫn không hiểu, cướp bóc sao?Có người làm thế này à? Làm ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ vì cướp nhẫn trữ vật của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ?Một món đồ xuất hiện trong tay Lữ Thiếu Khanh, đúng là món đồ hắn đạt được không lâu trước kia.Hắn quơ quơ thứ trong tay mình hỏi Tất Tụ: "Thứ này đâu?""Giao ra đây!"Lữ Thiếu Khanh không dám bạo lực mở nhẫn, lỡ như mạnh tay quá, làm hỏng đồ bên trong, hắn biết tìm ai mà khóc đây?"Ngươi, ngươi…"Tất Tụ cảm thấy khó có thể tin, trong lòng điên cuồng gầm thét.Trên mặt của gã ta có thêm vài phần hung dữ: "Ngươi, mục đích của ngươi chính là thứ này?"Lữ Thiếu Khanh hỏi lại một cách đương nhiên: "Bằng không thì sao, ngươi cho rằng ta ăn no rửng mỡ à?"Nếu không phải vì món đồ này, ta mới chẳng muốn tới nơi này tìm các ngươi."Không phải vì báo thù cho Nhan gia ư?"Tất Tụ nhìn chằm chằm vào hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân.Đương nhiên, hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ cũng nhìn chằm chằm vào hắn, sát ý ngập trời.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu phủ nhận: "Không phải, ta không quen bọn họ."Hộc máu.Chẳng những Tất Tụ muốn hộc máu.Ngay cả hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ cũng muốn hộc máuTrước đó, ngươi còn hiên ngang lẫm liệt nói sẽ xả giận cho chúng ta Nhan gia mà?Sao bây giờ lại nói trẳng trợn là không phải như vậy?Ngươi cầm tinh con chó à?Tất Tụ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không giống như nói dối, bỗng nhiên gào to."A a!"Gã ta không ngừng gầm thét như là nổi điên."Phốc!"Cuối cùng, gã ta thậm chí hộc ra một ngụm máu tươi, bị nội thương.Tất Tụ khó mà tin được, gã ta không thể chấp nhận sự thật này, chỉ vì thứ này thôi sao?Chỉ vì thứ này mà ngươi giết phụ thân ta, diệt căn cơ Phong Lôi Giáo?Cũng bởi vì này thứ này, gã ta rơi từ đám mây xuống vũng bùn, tất cả vinh quang đều tan thành mây khói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận