Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1693

Chương 1693Chương 1693
Nhưng vào lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng quát thật lớn: "Lữ Thiếu Khanh!"
Thiên địa gào thét, khí tức cường đại bộc phát, kiếm ý kinh khủng tựa như mưa to gió lớn bao trong từng đạo kiếm quang đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
Kiếm quang mãnh liệt phô thiên cái địa, trùng trùng điệp điệp từ trên trời giáng xuống, bao phủ hoàn toàn Lữ Thiếu Khanh.
Kiếm quang bài sơn đảo hải xé rách đại địa, đánh nát hư không.
Phi thuyền dưới chân Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt hóa thành bột mịn, biến mất trong kiếm quang vô tận.
Biến mất cùng còn có Lữ Thiếu Khanh và tiểu Hắc, giữa trời đất dường như chỉ còn lại kiếm quang giảo sát hết thảy.
Ba người Thác Bạt Huy nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức trốn sang một bên, ba người vô cùng hoảng sợ nhìn Kiếm Trần phía xa xa.
"Quá, quá đáng sợi"
"Ta, chúng ta không chết được."
Mặc dù hoảng sợ, nhưng trong lòng cũng vui mừng.
Vừa rồi tiểu Hắc khiến ba người xem phim kinh dị, ba người cứ tưởng rằng lần này chết chắc rồi.
Không ngờ Kiếm Trần bỗng nhiên xuất thủ, lửa giận ngập trời, khiến ba người Thác Bạt Huy hoài nghi có phải Lữ Thiếu Khanh có đào mộ tổ của Kiếm Trần không, nếu không sao Kiếm Trần lại tức giận như vậy? Nhìn qua kiếm quang chói mắt đang tứ ngược, đồng bọn của Thác Bạt Huy thấp giọng nói: "Hắn chết rồi à?"
Thác Bạt Huy khẳng định nói: "Hắn chết chắc! Kiếm Trần đại nhân tức giận xuất thủ như vậy, ai có thể chứ, cho dù Tiên Đế đến cũng khó thoát khỏi cái chết."
Một kiếm của Kiếm Trần đã vượt quá sự tưởng tượng của Thác Bạt Huy, hắn ta không nghĩ rằng có ai còn có thể sống sót dưới một kiếm khủng bố như vậy.
Một đồng bạn khác hiếu kì thấp giọng hỏi: "Kiếm Trần đại nhân vì sao lại tức giận như vậy chứ?"
Vì sao tức giận như vậy Thác Bạt Huy không biết, nhưng Thác Bạt Huy cười đắc ý: "Như vậy rất tốt, có Kiếm Trần đại nhân ở đây, chúng ta an toàn rồi." "Ha ha ha." Thác Bạt Huy càng nghĩ càng cao hứng, thậm chí cười ha hả: "Ai bảo ngươi càn rỡ, ai bảo ngươi phách lối. Hình người óc chó, không biết thế nào gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
"Thánh tộc giáng lâm, thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ là của bọn hẳn, chúng ta thân là tu sĩ, đầu quân trước một bước, tương lai chúng ta cũng có thể đi được càng xa hơn."
Hai đồng bạn của Thác Bạt Huy cũng cười ha hả, ngay vào lúc ba người đang cười to.
Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, lớn tiếng gọi: "Móa, lão già ngươi dám hủy tuyền của ta."
"Ngươi có biết môn phái của ta hiện đang rất nghèo không? Chiếc phi thuyền này ta vất vả lắm ta mới lấy được từ chỗ chưởng môn, phá hỏng của ta mất rồi." "Tốt nhất ngươi cầu nguyện trong trữ vật giới chỉ của ngươi có thuyền đi, nếu không, cho dù ngươi chết ta cũng phải ân cần thăm hỏi cả nhà ngươi."
Ba người Thác Bạt Huy như là bị người ta bóp cổ, cuối cùng không cười được nữa.
Kiếm quang rơi xuống, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, tiểu Hắc nắm tay Lữ Thiếu Khanh lắc lắc tựa như gió thu.
Hai người không hề hấn gì.
Ba người Thác Bạt Huy tê cả da đầu, hai người này rốt cuộc có thành phần gì?
Một kiếm khủng bố như vậy cũng không thể giết được bọn hắn sao?
"Lữ Thiếu Khanh!"
Giọng nói tức giận của Kiếm Trần truyền tới, hắn ta từng đằng xa xông đến, hai mắt phun lửa như nhìn thấy kẻ thù giết cha.
"Kêu la cái gì? Lần đầu tiên gặp bổn soái ca à?"
Kiếm Trần giận quá mà cười, lộ ra biểu lộ dữ tợn: "Ha ha, tốt, rốt cuộc tìm được ngươi rồi, hôm nay phải giết ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn gặp Kiếm Trần: "Ta đắc tội ngươi lúc nào à?”
"Sao vừa gặp mặt đã ra tay độc ác như vậy? Có biết như vậy dễ chết người lắm không, có thù hận lớn chừng nào chứ?"
Kiếm Trần càng nổi giận hơn, đến lúc này vẫn còn giả bộ hồ đồ?
"Kiếm gia ta và ngươi không đội trời chung." "Ấy ấy, loại lời này mà cũng nói ra à, lúc đó không phải mọi người đều chung đụng rất vui vẻ sao? Chí ít ta đâu có giết chết Kiếm Nhất?
Kiếm Trần không kìm được nữa, như một con sói già đã phá hết phòng bị: "Ngươi giết huynh đệ của ta!"
Lữ Thiếu Khanh càng thêm kì quái, xòe hai tay, dáng vẻ vô cùng vô tội: "Huynh đệ ngươi? Ai?"
"Ngươi nói rõ ràng đi, nếu không ta và ngươi không xong đâu."
"Ngươi đi chết đi!" Kiếm Trần toàn thân run rẩy, nộ khí đã đạt đến cực điểm, hắn ta đánh mạnh một kiếm về phía Lữ Thiếu Khanh, kiếm khí gào thét, sát ý trùng thiên.
"Ta phải giết ngươi, báo thù cho Kiếm Ngũ!"
Ba người Thác Bạt Huy khoảng cách hơi gần tê cả da đầu, vạn phần hoảng sợ.
Em gái ngươi, tên khốn kiếp Lữ Thiếu Khanh này rốt cuộc có lai lịch gì?
Từ trong lời trò chuyện của Lữ Thiếu Khanh và Kiếm Trân bọn hắn nghe được sự thật đáng sợ.
Có vẻ như trước đây Lữ Thiếu Khanh từng xử Kiếm gia?
Hơn nữa còn hại chết huynh đệ Kiếm Trần đại nhân?
Còn Lữ Thiếu Khanh cũng có mấy phần ngạc nhiên.
Kiếm Ngũ chết rồi?
Nhưng Lữ Thiếu Khanh rất nhanh chóng kịp phản ứng, mình bố trí cạm bẫy thành công, lúc ấy Kiếm Ngũ xông lên phía trước nhất, bị nó nổ chết cũng rất bình thường. Kiếm Ngũ và Bàng Quyên có lẽ kết cũng đều giống nhau, nhưng ngẫm lại, với uy lực của Ngũ thải Tốn Ma thạch thì có lẽ Kiếm Ngũ còn chết thảm hại hơn Bàng Quyên.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ tới đây, đưa tay bắn ra, coong một tiếng, kiếm quang khắp trời, kiếm ý kinh khủng trong nháy mắt biến mất.
Kiếm Trần kinh hãi.
Dù sao hắn ta cũng là cảnh giới Hóa Thần, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể tiến vào trung kỳ, Lữ Thiếu Khanh trước mắt chỉ đưa tay ra bắn một cái đã phá vỡ công kích của hắn ta?
"Ngươi, ngươi."
Một suy nghĩ kinh khủng dâng lên trong đầu, hắn ta không dám suy nghĩ nhiều, quá đáng sợ rồi.
Lữ Thiếu Khanh đưa tay đè ép Kiếm Trần, ra hiệu hắn ta không nên vọng động: "Nào, nói ta nghe thử, Mộc Vĩnh có bị nổ chết không?"
Tên khốn kiếp Mộc Vĩnh kia, nằm mơ cũng muốn đánh chết hắn ta.
Nếu không phải hắn ta, sao mình lại chật vật như vậy.
Những người khác có chết hay không đều không sao, Mộc Vĩnh chết mới đáng mừng.
Kiếm Trần đột nhiên xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh: "Đi chết đi!"
Kiếm quang trùng thiên, già thiên cái địa, đây là một kiếm mạnh nhất của Kiếm Trần, sau đó, hắn ta Kiếm quang trùng thiên, già thiên cái địa, đây là
"Ai" Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, vẫy tay, trên bầu trời, hỏa cầu khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận