Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 296 - Ngươi cứ thoái vị luôn đi



Chương 296: Ngươi cứ thoái vị luôn điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn trong lòng nghiêm nghị, cảnh giác hơn trước.Chắc là hắn ta đụng phải quái vật mà bọn Ngu Sưởng nói.Có thể cắn nuốt thần thức, chỉ vậy là đủ chứng minh bọn chúng khó đối phó đến mức nào.Thử Kinh Thần quyết của sư đệ xem sao.Kế Ngôn thầm nghĩ trong lòng.Hắn ta vận chuyển Kinh Thần quyết, thần thức có tính công kích hơn trước.Không chỉ như thế, Kế Ngôn còn thay đổi một chút."Thình thịch!"Ở chỗ sâu trong khe hở, một luồng kiếm ý sắc bén bùng nổ.Có điều kiếm ý tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.Nhanh đến mức làm cho người ta tưởng mình gặp ảo giác.Mặc dù là ba người Ngu Sưởng, cũng đưa mắt nhìn nhau, tưởng là mình cảm nhận sai lầm.Nhưng bọn họ đều là tu sĩ Nguyên Anh, không thể nào xuất hiện ảo giác như vậy được.Thiều Thừa cảm nhận được sự quen thuộc trong kiếm ý, nhìn đồ đệ mình."Kế Ngôn, thứ lúc nãy là con làm ra sao?"Kế Ngôn không phủ nhận: "Là ta, ta muốn xem thử trong đó có gì.""Hình như gặp một con chuột, đánh một trận."Giọng nói của Kế Ngôn lạnh nhạt, không xem đây là chuyện quan trọng.Ba người Ngu Sưởng, Thiều Thừa, Tiêu Sấm thấy vậy thì không hỏi nhiều.Mới đến, cảm thấy hiếu kỳ, dò thám khe hở xem thử là chuyện rất bình thường.Lần đầu tiên ba người bọn họ đến nơi đây, cũng từng làm như vậy."Tiếp tục đi."Ngu Sưởng bình tĩnh nói câu.Mà ánh mắt của Kế Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào khe hở, có vẻ đăm chiêu.Trong cảm giác của hắn ta, con chuột đó vẫn chưa chết.Nó đã trúng một kiếm của hắn ta, thế mà lại không chết, điều nay nằm ngoài dự đoán của Kế Ngôn.Sau khi Kế Ngôn hạ xuống theo mọi người, phát hiện ở trong này có một căn nhà gỗ.Kế Ngôn chỉ quan sát sơ qua rồi thu mắt về, ánh mắt của hắn ta tiếp tục dừng trong khe hở trên trời.Quái vật bên trong gợi lên hứng thú của hắn ta.Những tồn tại trúng một nhát kiếm của hắn ta mà không chết cũng không nhiều.Chẳng lẽ tất cả quái vật ở đây đều như vậy lợi hại sao?Nếu đúng là như vậy, vậy thì rất khó giải quyết.Ý chí chiến đấu trong lòng Kế Ngôn từ từ bốc cháy.Hiếm khi có cơ hội gặp phải kẻ địch như vậy, có thể thoải mái đánh một trận.Ngay lúc trong lòng Kế Ngôn dấy lên ý chí chiến đấu, một giọng nói bỗng nhiên vang lên."Hắn chính là tiểu bối tên Kế Ngôn đó à?"Giọng nói này không phải giọng của chưởng môn, sư phụ, sư bá.Là một giọng nói xa lạ, chất chứa rất nhiều trải nghiệm năm tháng.Kế Ngôn thu mắt về, nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy một lão giả râu tóc bạc trắng đứng trước nhà gỗ.Ánh mắt của ông cụ sâu sắc mà xa xưa, đang tò mò nhìn Kế Ngôn.Kế Ngôn cảm thấy nội tâm của mình bị nhìn rõ dưới ánh mắt chăm chú của ông cụ.Lòng Kế Ngôn nghiêm lại, trực giác trong lòng nói cho hắn ta biết, lão giả trước mắt tuyệt đối là cường giả cảnh giới Hoá Thần trở lên.Ba người Ngu Sưởng hành lễ: "Sư tổ."Kế Ngôn giật mình.Sư tổ?Thiều Thừa thì thầm giới thiệu thân phận lão giả trước mắt với Kế Ngôn."Kế Ngôn, ông cụ là lão tổ của Lăng Tiêu Phái, lúc sư công của con còn tại thế, cũng phải gọi ông cụ là sư tổ."Bối phận rất cao, tất cả mọi người sau này đều là tiểu bối của ông cụ.Vì vậy thống nhất gọi là sư tổ.Trong lòng Kế Ngôn âm thầm giật mình, không ngờ Lăng Tiêu Phái còn có tồn tại bực này.Hắn ta vội vàng hành lễ: "Tham kiến sư tổ."Nhìn Kế Ngôn, sư tổ Kha Hồng quan sát cẩn thận một phen, trên mặt nhịn không được lộ vẻ tán thưởng."Mỗi lần mấy đứa Ngu Sưởng nhắc tới ngươi thời điểm, luôn luôn khen không dứt miệng.""Hôm nay gặp được ngươi, ta mới biết bọn họ không có gạt lão già này."Kế Ngôn nhịn không được nhìn thoáng qua đám người sư phụ của mình.Bọn Thiều Thừa đều đã đã qua trăm tuổi, cũng có chừng hai trăm tuổi rồi.Nhưng trong miệng sư tổ Kha Hồng, bọn họ vẫn chỉ là những thanh niên trẻ.Kha Hồng càng nhìn Kế Ngôn càng cảm thấy thích.Bất kể là bề ngoài, hay là khí chất trên người Kế Ngôn, đều khiến Kha Hồng yêu thích không thôi.Chỉ nhìn ngoại hình cũng đủ để người ta biết sự bất phàm của Kế Ngôn.Ông cụ thân là lão tổ của Lăng Tiêu Phái, nhìn thấy hậu bối ưu tú như vầy, sao mà không vui cho được?Điều này chứng minh mặc dù Lăng Tiêu Phái bị chỗ này cho liên lụy, cũng không đến mức càng ngày càng đi xuống.Có được hậu bối tuổi trẻ ưu tú như vậy, môn phái lo gì không thịnh vượng?"Lại đây, lại đây, ta nghe nói ngươi lĩnh ngộ kiếm ý rất sớm, thiên phú kiếm đạo còn ghê gớm hơn cả lão tổ của Lăng Tiêu Phái chúng ta.""Lại đây cho ta nhìn xem."Lúc Kế Ngôn triển lãm kiếm ý của mình, Kha Hồng chấn kinh."Cảnh giới kiếm ý thứ ba?"Ông cụ nhìn Kế Ngôn như nhìn một con quái vật.Ông cụ sống lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy thiên tài yêu nghiệt như vậy.Sau khi chấn kinh, ông cụ hết sức hưng phấn, nói với Ngu Sưởng: "Thằng nhóc Ngu Sưởng này, ngươi cứ thoái vị đi, để cho đứa bé này lên làm chưởng môn..."Kế Ngôn được thu xếp ổn thỏa ở nơi này.Tuy nói ở lại đây là để phòng ngự đám quái vật kia.Nhưng dựa theo kinh nghiệm trước kia, số lần hoạt động của quái vật không nhiều, có đôi khi nửa năm, một năm cũng chưa chắc xông ra một lần.Hoàn cảnh nơi này hết sức khắc nghiệt, cho dù là Nguyên Anh cũng không thể thường trú.Cho nên mới phải thay phiên.Chỉ có Kha Hồng đạt tới cảnh giới Hoá Thần mới có thể sống ở nơi này.Từ lúc quái vật xuất hiện thì ông cụ đã ở lại nơi này, chưa từng rời khỏi một bước nào.Trường kiếm huyền phù trong không trung, Kế Ngôn ngồi xếp bằng trên đó, lên tới giữa không trung, đối mặt trực tiếp với khe hở khổng lồ này.Trước mặt khe hở khổng lồ, Kế Ngôn nhỏ bé như một con kiến.Nhìn từ xa, khe hở giống như con mắt của ác ma, nhìn gần thì giống như miệng của ác ma.Những tia chớp màu đen lóe sáng bên cạnh, giống như nướt bọt bên mép ác ma, khiến ta người vừa sợ hãi lại vừa ghê tởm.Kế Ngôn nhắm mắt lại, thần thức lại thò vào trong khe hở một lần nữa.Hắn ta cảm thấy hứng thú với quái vật bên trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận