Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1985

Chương 1985Chương 1985
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Liễu Xích nghiêm túc nói: “Chiêu này không dễ phá giải.”
Hung Trừ thấy Kế ngôn thờ ơ thì cuống lên: “Móa, tiểu tử kia muốn làm gì?”
“Hắn ta không làm gì à?” “Hay hắn ta không làm được gì?”
Kế Ngôn không có bất kỳ hành động gì, chỉ giữ nguyên tư thái vốn có, không nhúc nhích.
Nhìn Kế Ngôn cao ngạo lạnh lùng như thế, Hung Trừ suy đoán: “Tiểu tử này.... Không phải hắn ta cảm thấy chiêu này sẽ không gây tổn thương được cho mình chứ?”
“Hắn ta muốn chết phải không?”
Nơi xa, Mặc Họa cũng thờ ơ lạnh nhạt: “Muốn chết!” Graoooo
Theo tiếng gầm giận dữ, Toàn Diệu ngậm miệng lại nuốt luôn cả Kế Ngôn vào.
“Hỏng bét!”
Nơi xa, Liễu Xích và Hung Trừ không nhịn được mà võ đùi: “Hắn ta muốn chết thật sao?” “Hắn ta thật sự coi mình là vô địch sao?”
Hung Trừ gầm lên, dù có đánh không lại ít nhất cũng phải làm cái gì đó chứ?
Lại đi khoanh tay chịu chết, nhân loại đầu là kẻ ngu sao? “Ha ha...”
Nuốt xong Kế Ngôn, Toàn Diệu không nhịn được mà cười lên ha hả.
Hắn ta vẫn giữ nguyên hình dạng Thiên Cẩu cười lên ha hả, tiếng cười chấn động cửu tiêu: “Gia hỏa không biết tự lượng sức mình, cũng dám phách lối trước mặt ta?” Cuối cùng cũng chơi chết hắn ta. Hừ, thế này chắc cũng kiếm thêm được ít điểm với tiền bối rồi nhỉ.
Nhưng mài
Bỗng nhiên một vòng kiếm quang phóng lên tận trời, cương phong từ bên trong giết ra.
Như một thích khách ẩn nấp đã lâu, khi con mồi buông lỏng cảnh giác sẽ lập tức ra tay.
Phụt! Kiếm quang trùng thiên, hóa thành thanah kiếm lớn như trời đất, bổ ngọn cái đầu chó của Toàn Diệu xuống.
Hai con mắt như hai cái hồ trên đầu chó kinh ngạc vô cùng, còn không kịp phản ứng.
Máu chó đỏ sẫm phụt ra, chảy ròng ròng như thác nước.
Một khắc sau, lại một đạo kiếm quang sáng lên, Kế Ngôn lao ra từ trong bụng chó.
Một màn này khiến cho tất cả mọi thú đứng nhìn đều ngây người.
"A.”
Toàn Diệu kêu lên thê thảm, thân hình nhanh chóng thu nhỏ, lại lần nữa hóa thành hình người.
Với cấp bậc bọn họ thì không có chuyện bị hủy diệt hoàn toàn, cho dù có bị chặt đầu hay gãy tay cũng không vấn đề gì.
Nhưng bị chặt mất đầu chó, lại bị mổ bụng mở ngực, cái mạng của Toàn Diệu đã mất đi hơn phân nửa.
Toàn Diệu cực kỳ thê thảm, cổ, bụng đầm đìa máu tươi, kiếm ý kèm theo đó khiến cho hắn ta không thể nhanh chóng cầm được máu. “Đáng... đáng chết!”
Toàn Diệu hung ác nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
“Nhìn cái gì thế?” Lữ Thiếu Khanh không dừng tay: “Làm thịt con chó ngốc nhà ngươi.” “Ông!”
Bầu trời tối đen như mở thiên môn, vô số vì sao sáng lấp lánh xuất hiện trên đầu mọi thú.
Xa xôi trong tinh không, một vầng trăng sáng như ẩn như hiện.
Một khắc sau, chín ánh sao phóng xuống.
Như xé rách vô số không gian, vượt qua hư không vô tận, mang theo tiếng oanh ¡nh mà rơi xuống.
“Đây là cái gì?”
Bên này Toàn Diệu còn chưa kịp đập thêm mấy viên thuốc, sát cơ đã giáng xuống đầu. Chín ánh sao trở thành hào quang chói mắt nhất thiên địa, lấp lánh long lanh.
Toàn Diệu sợ hãi, lông chó dựng đứng, dường như khứu giác nhạy bén của hắn ta đã ngửi được hơi thở của cái chất.
Graooo
Toàn Diệu lại biến về bản thể, vết thương ở cổ và bụng cực kỳ đáng sợ.
Hắn ta điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, đồng thời mặc thêm một kiện linh giáp lên người.
Ánh sáng lại bùng lên, hình thành hộ thuần thật dày quanh thân thể.
Ánh mắt Hung Trừ đanh lại: “Thú giáp thất phẩm!” “Chí bảo trấn tộc của Khuyển tộc, khí linh trong đó còn cổ xưa hơn cả Toàn Diệu. “Không nói đến tác dụng khác, chứ lực phòng ngực kinh người.”
“Một chiêu này của tiểu tử Lữ Thiếu Khanh kia không phá nổi phòng ngự của hắn ta.” Liễu Xích nghiêm túc nhìn chín ánh sao từ trên trời giáng xuống, tựa như ánh sáng cường đại nhất thế gian. “Nếu để cho ngươi lên, ngươi có đỡ nổi không?”
Hung Trừ nghẹn lời, chín ánh sao kia, cho dù đứng thật xa hắn ta cũng có thể cảm nhận được uy lực đáng sợ.
Hung Trừ thật sự không có được lòng tin đó.
“Nếu ta có một kiện thú giáp cấp bảy, chắc chắn chịu được!”
Hai thú đang nói chuyện, ánh sao giáng xuống như sao chổi nện thẳng vào lưng Toàn Diệu.
Âm ầm!
Bạo tạc kinh thiên động địa vang lên, phát tiết ra năng lượng đáng sợ. Sắc mặt Liễu Xích, Hung Trừ thay đổi, vội vàng lùi lại.
Vụ nổ đáng sợ khiến cho cương phong biến mất, lộ ra một khu vực chân không lớn. Không gian sụp đổ, hư không phong bạo, cương phong và năng lượng cuồng bạo hỗn tạp, hình thành sóng xung kích đáng sợ khuếch tán ra bốn phía.
Uy lực khủng bố lan đến gần mặt đất.
Đám yêu thú đang chém giết bên dưới vạn vạn lần không ngờ được trên đỉnh đầu mình lại bộc phát ra sóng xung kích đáng sợ như thế.
Vô số yêu thú không kịp tránh chỉ có thể kêu thảm rồi biến mất.
“Xảy... xảy ra chuyện gì thế?” “Luyện Hư kỳ trên trời tự bạo sao?”
“Uy lực khủng bố như thế, rốt cuộc là ai?”
“Không phải là Vương của chúng ta chứ?”
Vô số Yêu thú bên dưới bị dọa đến run rấẩy, hoảng sợ vô cùng.
“A” Trên bầu trời, vụ nổ kinh khủng đã biến mất, tiếng kêu thảm thiết của Toàn Diệu vang lên.
Liễu Xích và Hung Trừ đều tập trung nhìn vào.
Toàn Diệu lại càng thê thảm hơn, nơi không được thú giáp bao phủ đã biến mất hơn phân nửa, như vừa bị chó gặm.
Cách thật xa, Liễu Xích và Hung Trừ đều có thể cảm nhận được khí tức thảm liệt. “Đáng chết!” Hai mắt Toàn Diệu đỏ bừng, nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn không dừng tấn công mà hung hăng lao tới trước mặt hắn ta, đánh xuống một kiếm.
Graoooo
Toàn Diệu nổi giận gầm lên một tiếng, thú giáp lại sáng lên lần nữa, một con chó con màu trắng xuất hiện.
Hung Trừ kinh ngạc hô lên: “Khí linh, khí linh cấp bảy, Toàn Diệu muốn liều mạng.” Khí linh xuất hiện có nghĩa pháp khí có thể phát huy ra được uy lực lớn hơn. Một kiếm vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh không thể phá vỡ được phòng ngự của thú giáp Toàn Diệu mặc.
Hiện tại, khí linh của thú giáp đã xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh muốn phá vỡ phòng ngự của Toàn Diệu lại càng thêm gian nan.
“A, ha ha.” Nửa cái mạng lại đi thêm một nửa, cảm giác đau đớn khiến cho Toàn Diệu cười cũng khó, hắn ta nhe răng cực kỳ tự tin: “Lần này ta xem ngươi sẽ đối phó với ta thế nào.”
Toàn Diệu cười lạnh, nhưng hận ý trong lòng bốc lên tận trời.
Vốn còn tưởng Lữ Thiếu Khanh vừa bị mình vả nát bét, ai ngờ hắn còn giảo hoạt hơn cả hồ ly.
Thừa dịp mình buông lỏng cảnh giác mà ra tay với mình. Một cái mạng, mất đi phân nửa, giờ lại mất thêm nửa nữa, sắp chết rồi.
Còn tưởng có thể làm ra náo động trước mặt tiền bối kiếm ít điểm.
Hiện giờ khẳng định điểm số tụt đến không còn gì rồi. Không cắn chết Lữ Thiếu Khanh, không gặm xương hắn gặm đi gặm lại khó mà tiêu được mối hận trong lòng. Hận ý trùng thiên cũng khiến cho khí linh thú giáp trên đầu Toàn Diệu nhe răng trợn mắt với Lữ Thiếu Khanh: “Graol1”
Bạn cần đăng nhập để bình luận