Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2484: Lăng Tiêu phái nguyên khí đại thương (length: 6792)

Chặt một đoạn để làm giường?
Nhan Hồng Vũ cùng Phương Hiểu nhìn về phía Mạnh Tiểu.
Đây chẳng phải là lấy mạng của hắn sao?
Không cho không phải là chuyện rất bình thường sao?
Vậy mà nói người ta nhỏ mọn?
Ngươi học theo ai vậy?
Mạnh Tiểu ngây người, nàng còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh quấn lấy cây Ngô Đồng là muốn xin nhánh cây Ngô Đồng.
Đối diện với ánh mắt của Nhan Hồng Vũ, Phương Hiểu, Mạnh Tiểu cau có mặt mày, lầm bầm, "Vẫn là vô liêm sỉ như thế."
Rất nhanh, ba người dưới sự dẫn dắt của Thiều Thừa đến nơi cây Ngô Đồng.
Các nàng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng trên cây Ngô Đồng, đưa tay sờ vào thân cây, như thể vuốt ve mỹ nữ, khóe miệng lộ ra vẻ thèm thuồng.
Đúng là bộ dạng Trư ca.
Nhan Hồng Vũ ba người cảm thấy, nếu mình ở ngoài kia gặp phải gã đàn ông như vậy, không ra tay đánh hắn một trận thì thật có lỗi với giới nữ tu.
Ở phía xa, nơi cây ngô đồng nhỏ, Đại Bạch, Tiểu Hồng đang nằm ngáy o o trên cành cây, Tiểu Bạch thì ngồi xếp bằng dưới gốc cây nhắm mắt tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh ở đây quấy rối cây Ngô Đồng già, ba tên tiểu gia hỏa cũng không dám tới gần nơi này.
Lữ Thiếu Khanh đã sớm biết rõ Nhan Hồng Vũ ba người đến, hắn ngồi xếp bằng trên cây, từ trên cao nhìn xuống cười tủm tỉm hỏi, "Thế nào? Nhan cô nương, ngươi muốn dẫn người đến thừa cơ diệt môn Lăng Tiêu phái của ta sao?"
"Thật là độc ác, sư phụ, đuổi các nàng ra ngoài!"
Thiều Thừa tức chết, "Hỗn trướng, cho ta nói chuyện cho tử tế, không đánh ngươi."
Mất hết hình tượng, nha đầu xinh đẹp như vậy mà ngươi cũng dùng giọng điệu cà lơ phất phơ như thế để nói chuyện sao?
"Sư phụ, tay của người giơ ra ngoài, người muốn làm gì?" Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói, "Lăng Tiêu phái hiện tại nguyên khí đại thương, coi chừng bị người khác thừa lúc vắng mà vào."
"Nguyên khí đại thương?" Phương Hiểu rất kỳ quái, "Lữ công tử, theo chúng ta biết, Lăng Tiêu phái của các ngươi không có tổn thất gì mà?"
Đông Minh đã sớm cài gián điệp ở Lăng Tiêu thành rồi, Lữ Thiếu Khanh thu thập sứ giả Độn Giới thế nào Đông Minh đã rõ như lòng bàn tay.
Sứ giả Độn Giới bị thiệt lớn, bên phía Lăng Tiêu phái không hề hấn gì.
Sao lại nói nguyên khí đại thương được?
Thiều Thừa cũng mờ mịt không kém.
"Tổn thất lớn lắm chứ," Lữ Thiếu Khanh chỉ vào mình, "Giường của ta bị người ta chặt, ta hiện tại ngủ không ngon giấc, mệt mỏi cực kỳ."
"Ngủ không ngon giấc, không có tinh thần, không phát huy được mười phần sức chiến đấu, ngươi nói đây không phải là nguyên khí đại thương thì là cái gì?"
Mọi người lần nữa rơi vào im lặng sâu sắc.
Gã này, thật không biết xấu hổ, chỉ thiếu điều nói hắn tương đương Lăng Tiêu phái thôi.
Nhưng nghĩ lại, mấy người cảm thấy cái phép so sánh này quả thật cũng đúng.
Có Lữ Thiếu Khanh ở đó, Lăng Tiêu phái có thể bình an vô sự.
Nói hắn tương đương Lăng Tiêu phái cũng không hề quá đáng.
Nhưng mà, những lời như vậy lại phát ra từ miệng của Lữ Thiếu Khanh thì rất đáng ăn đòn.
Thiều Thừa quát, "Ngươi có thể nói chuyện tử tế được không?"
Có thể thu liễm lại chút trước mặt mấy cô nương xinh đẹp hay không, cho người ta một ấn tượng tốt chứ?
Lữ Thiếu Khanh ủy khuất nói, "Ta vẫn luôn nói chuyện tử tế đấy thôi."
"Ta đã rất khiêm tốn rồi."
Không thể nói chuyện nổi.
Thiều Thừa ôm mặt quay đi, có lúc, hắn thật không muốn thừa nhận thằng đồ đệ hỗn trướng này.
Nhìn bộ dáng buồn bực của Thiều Thừa, Nhan Hồng Vũ nhớ lại lần đầu gặp Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn.
Ngay cả Kế Ngôn, có đôi khi cũng lộ ra vẻ mặt buồn bực giống như Thiều Thừa.
Hơn bốn trăm năm thời gian, thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, tất cả mọi thứ đều thay đổi rất nhiều.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh bộ dáng này, một chút cũng không thay đổi, cứ như ngày hôm qua vậy.
Nhan Hồng Vũ bật cười, cảm giác quen thuộc thật tốt, nàng chắp tay với Lữ Thiếu Khanh, "Lữ công tử, ngày xưa từ biệt, rất nhớ người."
Thiều Thừa lập tức quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời.
Quả nhiên, nha đầu này có ý với Thiếu Khanh.
Thiều Thừa càng nhìn càng thích.
Hận không thể lập tức giúp hai người xử lý hôn lễ luôn.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng, "Nhớ? Nhớ Đại sư huynh à?"
"Làm minh chủ rồi, nói chuyện cũng bắt đầu dối trá rồi đấy."
"Mang theo đại quân đến đây, định ép cưới sao?"
Khuôn mặt Nhan Hồng Vũ đỏ bừng cả lên, cúi gằm mặt xuống.
Không còn nửa phần khí thế của minh chủ nữa.
Nếu là người của Đông Minh thấy minh chủ của mình lộ vẻ nữ nhi yếu đuối, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt.
Thiều Thừa có chút há hốc mồm, nha đầu này thích Kế Ngôn à?
Có mắt nhìn đấy!
Nhan Hồng Vũ đỏ mặt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Vẫn là Phương Hiểu tỉnh táo hơn, nàng tự nhiên hào phóng nói với Lữ Thiếu Khanh, "Công tử, lần này chúng ta Đông Minh đến đây là muốn giúp công tử một tay."
"Công tử có ân với Đông Minh, chúng ta biết rõ công tử cùng Độn Giới có xung đột, nên dự định đến đây góp chút sức."
"Các ngươi không sợ Độn Giới? Đắc tội Độn Giới, các ngươi sẽ không được vào trong."
"Hừ," Mạnh Tiểu không vui nói, "Độn Giới, không phải thứ tốt gì."
Thiều Thừa nhịn không được hiếu kỳ, "Nghe này, các ngươi cùng Độn Giới cũng có mâu thuẫn sao?"
Nhan Hồng Vũ cười khổ, trong lời nói mang theo chút cay đắng, "Muốn tiến vào Độn Giới phải tốn kém quá lớn, với thực lực của Đông Minh cũng chỉ có thể để một phần nhỏ người đi vào thôi."
"Miệng ăn của bọn họ quá lớn, một tên tu sĩ bình thường muốn vào Độn Giới ít nhất cũng phải mười tỷ linh thạch và tài liệu, giá trên trời."
"Người bình thường, bọn hắn sẽ không để trong lòng, cũng sẽ không đưa người bình thường vào Độn Giới."
Mạnh Tiểu khó chịu mắng, "ta cảm thấy bọn họ còn ma quỷ hơn Ma Tộc, không quan tâm người bình thường sống chết ra sao."
"Thật sự quá ghê tởm, khiến mọi người muốn đi Độn Giới cũng không được."
Các môn phái ở Đông Châu quá nhiều thế lực, rắc rối phức tạp, lớn nhỏ không đều, mỗi tu sĩ sau lưng đều có một đống người.
Người thân, bạn bè, không có mấy tu sĩ thật sự có thể thoát ly thế gian, dứt bỏ hồng trần.
Có người nhẫn tâm ích kỷ vứt bỏ hết tất cả để tiến vào Độn Giới, nhưng đa phần tu sĩ không thể bỏ mặc mọi thứ để rời đi.
Rất nhiều người đều là người bình thường, không có kỹ năng nghề nghiệp nào, muốn tiến vào Độn Giới chỉ có thể dựa vào mua suất thông qua.
Độn Giới ra giá quá cao, không mấy ai chịu đựng được.
Cho nên người Đông Châu vào được Độn Giới không coi là nhiều, trên dưới Đông Minh đều đang thăm dò về Độn Giới.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, vẻ mặt suy tư, cười như không cười nhìn Nhan Hồng Vũ ba người, "Các ngươi đến đây chỉ là vì giúp ta thôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận