Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2908: Không muốn đánh nhau, chỉ muốn xem kịch (length: 6614)

Lữ Thiếu Khanh dù trông có vẻ chật vật, nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn lại đầy vẻ kính sợ.
Dù ở đâu, kẻ mạnh luôn được tôn kính.
Nếu không có tôn kính, cũng sẽ có e dè.
Việc Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liên thủ hạ được ba vị Thần Vương cho thấy thực lực cường đại khiến mọi người kính sợ.
Ngay cả Lam Kỳ, khi đối diện với Lữ Thiếu Khanh cũng thấy lòng lạnh toát, thấp thỏm không yên.
Quản Vọng nhìn đám người dành cho Lữ Thiếu Khanh ánh mắt kính sợ, không ít người theo bản năng lùi lại hai bước, hắn không khỏi cảm thán.
Tiểu lão hương này của mình thật lợi hại.
Dù đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Dù miệng nói phải khiêm tốn, hành động lại tuyệt không biết khiêm nhường.
Quản Vọng thậm chí nghi ngờ tiểu lão hương này của mình có phải Na Tra chuyển thế, đi tới đâu cũng gây sóng gió.
Tính cách như Lữ Thiếu Khanh dễ kéo thù hận.
Nếu là người bình thường chắc đã bị đánh chết từ lâu.
Lữ Thiếu Khanh đến giờ vẫn có thể sống khỏe re.
Quản Vọng thở dài, Lữ Thiếu Khanh có thể sống đến hôm nay, không chỉ vì thực lực của hắn.
Còn có khí vận của hắn nữa?
Thiên tuyển chi tử!
Quản Vọng trong lòng càng thêm khẳng định Lữ Thiếu Khanh là thiên tuyển chi tử.
Là mang theo sứ mệnh đến thế giới này.
Tiêu Y lanh lợi tiến lên, như chó con mừng chủ nhân trở về, vui vẻ hỏi, "Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?"
Lữ Thiếu Khanh ho khan hai tiếng, sắc mặt tái nhợt, tuy không nói nhưng giọng điệu lại rất coi thường, "Chỉ là Thần Vương, có thể làm gì được ta? Chuyện nhỏ thôi."
"Thu dọn mấy tên Thần Vương còn dễ hơn ăn cơm."
Ân Minh Ngọc không nhịn được nói, "Ngươi đừng nói là ngươi không bị thương đấy nhé."
"Đúng đó," Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ ngực, "Thần Vương nhỏ nhoi, nắm nắm là xong, có thể bị thương gì chứ?"
"Các ngươi nghĩ ta là cái tên Bá thành chủ các ngươi à?"
Người xung quanh cạn lời.
Đại ca, huynh không nhìn lại bộ dạng mình đi?
Chật vật, bị thương, suy yếu, thêm một tên Thần Vương nữa thì huynh khóc mất.
Cố gắng gồng làm gì?
Ngay sau đó Lữ Thiếu Khanh lại khinh bỉ Kế Ngôn,"ngươi đi lên sao yếu vậy? Thế mà còn phải để ta ra tay, ngươi làm sư huynh có ý gì không?"
"Về nhất định phải nói với sư phụ, ngươi lười biếng."
Kế Ngôn gật đầu thừa nhận, "Ta đúng là cần cố gắng hơn."
Tuy Lữ Thiếu Khanh có ưu thế trời sinh đối phó với quái vật Đọa Thần, không ai sánh được.
Nhưng Kế Ngôn không hề tìm lý do phản bác, ở khoản đối phó quái vật Đọa Thần, thật sự hắn không bằng Lữ Thiếu Khanh, nên hắn cần cố gắng hơn mới được.
Kế Ngôn mắt sáng quắc nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Đánh một trận với ta đi."
Lữ Thiếu Khanh mạnh mẽ là bạn luyện tốt nhất, hơn bất kỳ kẻ địch nào.
"Đánh cái đầu ngươi ấy, bộ dạng này của ta mà đánh chắc ngươi chết mất." Lữ Thiếu Khanh nổi giận, hung hăng nói, "Cút sang một bên. . ."
Sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên người Lam Kỳ, Lam Kỳ trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Nếu không cố gắng kiềm chế, chắc hắn đã run rẩy rồi.
Tiêu Y lại xáp vào mách lẻo, "Nhị sư huynh, hắn vừa nãy cứ nói xấu huynh, bảo huynh sẽ chết dưới tay Thần Vương, thu thập hắn đi. . ."
Giọng Tiêu Y đầy mong chờ.
Hừ, nhị sư huynh của ta là ai chứ? Đắc tội huynh ấy, làm tàn phế ngươi cũng là huynh ấy nhân từ rồi.
Bốp một tiếng, Lữ Thiếu Khanh nện búa vào đầu Tiêu Y, "Người ta tiền bối lo lắng cho một cái thế nào?"
"Cái gì thu thập? Nói ta giống kẻ hung hăng càn quấy, ai không biết rõ ta là người khiêm tốn phân rõ phải trái nhất?"
"Ta thấy ngươi mới thích bị ăn đòn. . ."
Ân Minh Ngọc cố hết sức mới nhịn được sự thôi thúc muốn phun tào.
Ngươi cái tên này mà gọi là khiêm tốn có lễ, vậy trên đời này chẳng có ai ngang ngược vô lý nữa rồi.
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Lam Kỳ ngớ người, trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
Tên này bị làm sao vậy?
Lẽ nào đúng như hắn nói, là một người khiêm tốn có lễ?
Sau đó Lữ Thiếu Khanh chắp tay với Lam Kỳ, "Tiền bối, ngài đừng chấp nhặt với nó, trẻ con không hiểu chuyện, ngài đừng để bụng."
Xin lỗi ư?
Lam Kỳ hơi ngẩng đầu, ngực cũng thẳng lên.
Sự tự tin bị Tiêu Y làm cho lung lay giờ dần hồi phục.
Đối diện với sự lấy lòng của Lữ Thiếu Khanh, hắn hừ một tiếng, "Hừ, ngươi và nha đầu kia ngược lại khác hẳn."
Lam Kỳ có chút muốn mách lẻo, ta đường đường bị sư muội của ngươi mắng cho nghi ngờ cả nhân sinh.
Hắn nói, "Nàng vô lễ như vậy, ngươi phải quản cho tốt."
Nói xong, hắn liếc Kế Ngôn.
Là đại sư huynh mà không quan tâm, còn ra thể thống gì nữa.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Đúng thế, loại không có lễ phép này, ta về sẽ thi hành môn quy, trừng trị nó cho tiền bối hả giận."
Hả?
Lam Kỳ trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Người bên cạnh cũng nghi hoặc không thôi.
Lữ Thiếu Khanh trước đó và Lữ Thiếu Khanh hiện tại cứ như hai người.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ là bị Thần Vương đánh hỏng đầu rồi?
Lam Kỳ thầm nghĩ, rất kỳ quái.
Bất quá, dưới tình thế này có người ra mặt nịnh nọt mình, Lam Kỳ cũng tiếp tục làm ra vẻ, đầu càng ngẩng cao, "Về?"
"Ha. . ."
Cố ý kéo dài giọng, thể hiện sự bất mãn của mình.
Về mới trừng trị nó? Giơ cao đánh khẽ à, có ý gì?
Thật sự có ý, thì cứ trước mặt ta mà thu thập nó, nếu không ta khó chịu trong người lắm, ta cũng không dễ dàng tha cho các ngươi.
Lữ Thiếu Khanh làm như không thấy vẻ kiêu căng của Lam Kỳ, xoa xoa tay, cười tủm tỉm hỏi Lam Kỳ, "Tiền bối, bây giờ chúng ta có thể chấm dứt chuyện giữa chúng ta chưa?"
Chuyện giữa chúng ta?
Hắn ngẩn ra, nhìn Lữ Thiếu Khanh nhích nhích tay, nhất thời không hiểu chuyện gì.
Má!
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức trầm xuống, "Cược giữa ngươi và ta ngươi quên rồi hả."
Nghĩ tới vụ cược này, sắc mặt Lam Kỳ lập tức khó coi.
Một ngàn tỷ tiên thạch, hắn không phải không có, chỉ là không muốn đưa.
Hắn nghiến răng, "Ngươi tuy thắng, nhưng. . ."
Một ngàn tỷ tiên thạch, đưa ra cũng xót.
Huống chi là cho tên này, trong lòng càng khó chịu, rất uất ức.
"Nhưng là cái gì, chẳng lẽ ngươi định quỵt nợ. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận