Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2431: Các ngươi đánh thắng được hắn sao? (length: 6464)

Không ít đệ tử bật khóc, dù không khóc thành tiếng thì mắt cũng đỏ hoe.
Trong khoảng thời gian chiến đấu vừa qua, bọn họ đã mất mát quá nhiều.
Sư phụ, sư huynh sư đệ, sư muội sư tỷ, những người thân thương như người nhà lần lượt ra đi, sao có thể không khiến người đau buồn?
Tiếng khóc xung quanh cũng khiến Kha Hồng cùng những người khác cảm khái, trong lòng dấy lên chút xót xa.
Lúc này Ti Dao từ đằng xa bay tới.
Cơ Bành Việt hỏi Ti Dao, "Trận pháp có kiên cố không?"
Ti Dao khẽ nói, "Đây là Thiếu Khanh cho ta trận pháp cấp sáu, cũng chính là đại trận cấp sáu của môn phái, nghĩ là dư sức ngăn cản quái vật."
"Đáng tiếc là chúng ta học chưa tinh, đến nay ta vẫn chưa hiểu rõ nó hoàn toàn, chúng ta dựng trận không thể phát huy hết toàn bộ uy lực."
"Nếu là Thiếu Khanh tới, có lẽ sẽ có thể phát huy mười thành uy lực. . . ."
Nhắc đến Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt Ti Dao cũng tràn đầy tiếc nuối.
Một tiểu gia hỏa giỏi giang như vậy, sao lại ngã xuống chứ?
Trong lòng thở dài mấy lần, Ti Dao nói tiếp, "Hợp Thể kỳ chỉ cần không phải công kích thời gian dài, ta có lòng tin chống đỡ được."
"Đại Thừa kỳ, ta không dám chắc có thể trụ được bao lâu. . . . ."
Kha Hồng nói, "Xuất hiện Đại Thừa kỳ ta sẽ ra tay, ta sẽ ở đây ngăn chặn chúng."
"Có ta ở đây một ngày, chúng đừng hòng bước ra ngoài."
Vì môn phái, Kha Hồng có thể hi sinh tất cả.
Từ xa, phi thuyền bắt đầu rút lui, Tiêu Sấm và Lục Tế dẫn người trở về.
Tiêu Sấm cười ha hả, tỏ vẻ vô cùng nhẹ nhõm, "Đại trận đã hoàn thành, có thể ngăn được đám quái vật này, chúng ta có thể thả lỏng một hơi rồi."
Lục Tế vốn kín đáo cũng nở nụ cười, lũ quái vật đáng sợ khiến thần kinh mọi người căng như dây đàn, cảm nhận được áp lực rất lớn.
Bây giờ thấy được hy vọng thắng lợi, dù là Lục Tế cũng khó có dịp lộ ra nụ cười.
Ngu Sưởng lại chẳng vui nổi.
Kha Hồng muốn tiếp tục trấn thủ nơi này, ở lại đây mãi, không khác gì một hình phạt.
Ngu Sưởng không nhịn được lại cảm thán, "Nếu như Thiếu Khanh còn ở đây thì tốt rồi."
Ngu Sưởng tuy là trưởng bối, nhưng Lữ Thiếu Khanh hậu bối này đã cho ông quá nhiều bất ngờ, giúp Lăng Tiêu phái rất nhiều.
Khiến một trưởng bối như ông cũng theo bản năng dựa vào hắn.
Gặp chuyện gì, đều cảm thấy chỉ cần Lữ Thiếu Khanh ở đó, là sẽ có cách giải quyết.
Mọi người cũng đồng cảm, không chỉ Ngu Sưởng, mà ngay cả những người khác trong lòng đều tràn ngập sự dựa dẫm.
"Đáng tiếc a, thằng nhóc chết tiệt kia," Tiêu Sấm ngữ khí có chút giận dữ, "Bình thường ranh ma như vậy, sao đột nhiên lại không cẩn thận thế?"
"Thật là. . . . ."
Tiêu Sấm tuy đang trách mắng nhưng tràn đầy đau lòng và tiếc hận.
Lục Tế khẽ thở dài, "Đáng tiếc thật."
"Có hắn, Lăng Tiêu phái có thể phát triển tốt hơn nhiều. . ."
Ti Dao nhẹ nhàng gật đầu, lộ vẻ thương cảm, "Nếu như hắn ở đây trêu chọc chúng ta thì tốt biết bao. . ."
"Tốt nhất là đột nhiên nhảy ra, làm chúng ta giật mình."
Tiêu Sấm im lặng, "Nếu hắn đột nhiên nhảy ra thì đó là quỷ rồi, đủ làm tất cả chúng ta đều hồn bay phách lạc."
Lục Tế chậm rãi lắc đầu, "Thôi, nói những điều này cũng vô dụng."
"Không nhắc đến nữa vậy."
Lữ Thiếu Khanh vẫn lạc, Kế Ngôn phi thăng đều là những việc khiến Lăng Tiêu phái hối tiếc nhất.
Nhắc đến, khiến những người này không kiềm được tiếc nuối, rất ảnh hưởng đến sĩ khí.
Kha Hồng tán thành cách nói của Lục Tế, "Không nói đến thằng nhóc chết tiệt kia nữa."
"Hắn không ở đây, đám lão già chúng ta cũng bớt phiền não."
Tiêu Sấm là người đầu tiên đồng ý, "Không sai, nếu như hắn vẫn còn, đại ca ta chắc chắn sẽ tìm đến tính sổ với hắn."
Tiêu Y không rõ vì sao lại chạy đến Tiên Giới, không biết sống chết ra sao.
Tiêu gia mất đi cô con gái bảo bối, Tiêu Sấm cũng mất đi cô cháu gái yêu quý.
Không cần hỏi nguyên nhân, Tiêu Sấm có thể khẳng định chuyện này tuyệt đối không thể tách khỏi Lữ Thiếu Khanh.
"Đúng vậy," Cơ Bành Việt rất tán thành, "Có hắn ở đây, đám người chúng ta chắc chắn sẽ đau đầu muốn chết."
"Hắn không có ở đây, ta ăn cơm cũng được nhiều mấy bát lớn." Ngu Sưởng cũng không chịu kém cạnh, tức giận bất bình.
"Hắn mà ở đây, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận mỗi ngày."
"Đúng, liên thủ trừng trị hắn, dạy dỗ hắn. . . . ." Tiêu Sấm, Cơ Bành Việt vô cùng đồng ý.
Mấy người Ngu Sưởng căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn hung hăng giáo huấn Lữ Thiếu Khanh.
"Đừng giả bộ," Ti Dao đột nhiên lên tiếng, "Người chết không thể sống lại, nếu hắn còn sống các ngươi ai đánh thắng được hắn?"
"Hơn nữa, các ngươi nỡ sao?"
Một câu nói, khiến Ngu Sưởng như quả bóng bị xì hơi, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi biến mất.
Việc bọn họ nói muốn trừng trị Lữ Thiếu Khanh, chẳng phải mang một ý nghĩa khác sao?
Lữ Thiếu Khanh còn sống, bọn họ mới có thể trừng trị Lữ Thiếu Khanh.
Kha Hồng mở miệng lần nữa, "Thôi, hiện tại đại trận đã thành, tổ chức cho đệ tử lần lượt rút lui. . ."
Có đại trận, đệ tử bình thường không giúp ích được nhiều, ở lại đây cũng vô dụng.
Ngu Sưởng gật đầu, "Trước tiên hãy để những đệ tử bị thương rời đi. . ."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên từ xa truyền đến một tiếng nổ.
"Ầm!"
Một làn sóng vô hình từ trong khe vực sâu ập tới, lan rộng ra xung quanh.
"Ong!"
Quang mang của đại trận cấp sáu bùng lên, ngay sau đó một luồng sức mạnh vô hình hung hăng va vào lá chắn.
"Rầm!"
Đất trời rung chuyển, dù có lá chắn đại trận cản lại nhưng vô số tu sĩ vẫn hộc máu do dư chấn.
Sau một khắc, một luồng khí tức đáng sợ từ trong khe khuếch tán ra.
Một bóng đen từ trong khe đạp chân bước ra, xuất hiện trong tầm mắt tất cả đệ tử Lăng Tiêu phái.
"Đại Thừa kỳ!"
Sắc mặt Kha Hồng và những người khác đột ngột biến đổi.
Lại xuất hiện một sinh vật cấp Đại Thừa kỳ.
Kha Hồng đứng lên, nở một nụ cười khổ, "Xem ra lũ quái vật biết chúng ta bố trí đại trận."
"Các ngươi tiếp tục cho người rút lui, ta sẽ đi đối phó với hắn."
"Tổ sư, người, có làm được không?" Những người khác đều lo lắng.
Kha Hồng trước đó đã giao chiến một trận với quái vật Đại Thừa kỳ, bị thương, hiện tại trạng thái vẫn chưa hồi phục.
"Không được cũng phải đi." Kha Hồng nghiến răng, "Có ta ở đây, nó đừng hòng. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận