Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3145: Ngươi bức ta (length: 6456)

Thế giới bên trong của Lữ Thiếu Khanh, thứ trọng yếu nhất không thể nghi ngờ chính là Cây Sinh Mệnh ở giữa trung tâm.
Thậm chí có thể nói, Cây Sinh Mệnh chính là căn bản của Lữ Thiếu Khanh.
Cây Sinh Mệnh còn, Lữ Thiếu Khanh còn.
Trước kia bị Tiên Đế đánh lén từ khoảng cách siêu xa, Lữ Thiếu Khanh đã bị xóa sổ.
May mắn nhờ có Cây Sinh Mệnh mà Lữ Thiếu Khanh mới có thể tái sinh.
Không phải đã sớm chết tươi rồi.
Vì tái sinh, thế giới của Lữ Thiếu Khanh đã suýt chút nữa bị ép khô.
Cây Sinh Mệnh trực tiếp khô héo, cành lá non giòn rụng xuống, tan biến.
Mấy năm gần đây, Lữ Thiếu Khanh thôn phệ không ít bản nguyên mới khiến cho Cây Sinh Mệnh mọc ra vài chiếc lá non.
Dù là vậy, so với lúc trước vẫn còn kém một chút.
Hiện tại, Đọa Thần đi đến trước Cây Sinh Mệnh, chỉ vào nó, lớn tiếng uy hiếp Lữ Thiếu Khanh.
Nó nhìn chằm chằm Cây Sinh Mệnh, ánh mắt tham lam vô cùng mãnh liệt.
Thôn phệ Cây Sinh Mệnh, cũng tương đương với thôn phệ Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh giận dữ, "Phản ngươi!"
"Còn dám uy hiếp ta?"
"Xem kiếm!"
Lữ Thiếu Khanh vốn không chịu uy hiếp, vung Mặc Quân kiếm chém xuống.
"Sâu kiến, ngươi không sợ?" Đọa Thần kinh hãi, vội vàng né tránh, nhưng nó không dám rời xa quá, chỉ có thể cùng Lữ Thiếu Khanh luẩn quẩn xung quanh.
"Sợ cái bóng!" Lữ Thiếu Khanh hét lớn, "Tiểu gia ta chưa từng sợ ai."
Nếu như Tiêu Y ở đây, nhất định sẽ mắng to Đọa Thần ngu xuẩn.
Đối với Lữ Thiếu Khanh làm gì cũng không nên, lại dám uy hiếp hắn.
"Phụt!"
Đọa Thần một lần nữa né tránh không kịp, lại bị đập tan.
Tái tạo lại sau nó càng thêm suy yếu, phát hiện ra mình suy yếu, cảm nhận được hơi thở tử vong.
Khí thế hung hãn của Lữ Thiếu Khanh khiến nó vô cùng phẫn nộ.
Nó dữ tợn, cả người trở nên vô cùng đáng sợ, "Sâu kiến, là ngươi ép ta."
"Không phải ta ép, là mẹ ngươi ép." Lữ Thiếu Khanh lắc lắc Mặc Quân kiếm, càu nhàu nói, "Mẹ kiếp, sao ngươi vẫn chưa chết?"
"Vùng vẫy giãy chết có ý nghĩa gì sao?"
"Nhanh lên, ta còn muốn ra ngoài giết một tên nữa, ngươi bớt lãng phí thời gian của ta ở đây, thò đầu chó ra....."
Thấy Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa xông đến, sát khí ngút trời khiến nó cảm thấy ngột ngạt.
Cũng cảm thấy sỉ nhục.
Địa vị cao cao tại thượng của nó thì có khi nào lại bị sỉ nhục như vậy?
Trong vô số năm tháng, nó không nhớ nổi mình đã từng chịu sỉ nhục bao giờ.
Bị một con giun dế sỉ nhục, truyền ra ngoài, nó còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa?
Ánh mắt nó càng thêm đỏ ngầu, hận ý ngập trời, trong mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt, "Sâu kiến, là ngươi ép ta."
"Mẹ kiếp, đừng nói lung tung...."
"Rống..." Đọa Thần lại một lần nữa nổi giận gầm lên, thân thể đột nhiên bành trướng, khí tức trở nên cuồng bạo.
Trong nháy mắt, hơi thở hủy diệt bắt đầu lan tràn, như cơn bão cuốn đi tứ phía.
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, "Ngọa tào, tự bạo binh?"
Lập tức vội vã nhào tới, "Chết đi cho ta!"
Lữ Thiếu Khanh không ngờ Đọa Thần trước mắt lại quyết tuyệt đến thế, lại còn muốn tự bạo.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng xuất thủ, muốn ngăn cản, nhưng đã muộn.
Một tiếng ầm vang, vụ nổ kinh hoàng hất văng Lữ Thiếu Khanh.
Vụ nổ lớn xé nát thế giới của Lữ Thiếu Khanh.
Hơi thở hủy diệt đánh thẳng vào trời đất, trời đất sụp đổ.
"Phụt!"
"Ngao!"
Thân thể Lữ Thiếu Khanh tan nát, máu tươi bắn ra.
Sức mạnh bản nguyên trong cơ thể không ngừng tiêu tan.
Một lúc lâu sau, vụ nổ dần tan đi, Lữ Thiếu Khanh thở hổn hển, đau đến mức muốn khóc.
"Đau, đau chết..."
"Đúng là hố cha," Lữ Thiếu Khanh vừa thổ huyết vừa mắng, "Sao lại còn có tự bạo binh?"
"Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi? Còn để cho người ta sống hay không?"
"Dù sao cũng sống lâu như vậy rồi, sao còn chơi trò bẩn như thế?"
"Thật đáng chết..."
Lữ Thiếu Khanh tức muốn hộc máu.
Lâu rồi chưa từng gặp phải tên nào tự bạo.
Vốn tưởng là ý thức của Tiên Đế, tốt xấu gì cũng nên biết giữ mặt mũi, không dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.
Một lát sau, Lữ Thiếu Khanh mới đứng vững, nhìn xung quanh thế giới của mình.
Lữ Thiếu Khanh suýt nữa khóc òa lên.
Bừa bộn, một mớ hỗn độn.
Trời đất tan hoang, nào là núi sông dòng suối, biển lớn hồ nước tất cả đều sụp đổ, không còn hình dạng gì, suýt chút nữa là biến thành Hỗn Độn.
Không gian xung quanh nứt toác, đầy những vết nứt chằng chịt, sương mù Hỗn Độn màu xám đang tràn ra, khiến Lữ Thiếu Khanh đau đầu như búa bổ.
Trong đó, thảm nhất không nghi ngờ gì chính là Cây Sinh Mệnh.
Toàn thân vỡ tan, vết nứt chi chít như mạng nhện, tương ứng với vết nứt giữa trời đất.
Những chồi non lá xanh khó khăn lắm mới mọc ra đã sớm biến mất, chỉ còn trơ trụi thân cây.
Một vụ tự bạo, Lữ Thiếu Khanh trực tiếp trở về trạng thái ban đầu.
Thậm chí có thể nói, so với tình cảnh vừa mới bắt đầu còn bết bát hơn.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh trong ngoài bị thương, thê thảm đến không thể thê thảm hơn.
Nếu như trước đó còn duy trì bảy tám phần máu, thì hiện tại sau một vụ tự bạo, HP giảm mạnh, còn lại một hai phần đều xem như lạc quan mà đoán.
Thực sự là tàn huyết.
Mà hơn nữa, hắn không biết phải bổ sung điểm HP ít ỏi này đến bao giờ mới có thể hồi phục.
"Tình hình, lập tức trở nên xấu đi rồi..."
Ý thức của Lữ Thiếu Khanh quay trở lại, cảm nhận được dao động chiến đấu từ xa.
Lữ Thiếu Khanh không có ý định đi giúp đỡ, trên thực tế, bây giờ cũng không giúp được gì.
"Sau này phải chú ý thôi," Lữ Thiếu Khanh tự kiểm điểm, "Ngàn phòng vạn phòng, nhất định phải đề phòng mấy tên tự bạo."
"Hở một tí là tự bạo, không chơi nổi a!"
"Các trưởng bối nói không sai, không thể tùy tiện mang người ngoài về nhà, nguy hiểm lắm...."
"Ầm ầm!"
Dao động chiến đấu ở phía xa ngừng lại, sau tiếng kêu thảm thiết đau đớn của quái vật, Kế Ngôn quay trở lại.
Khi hắn chú ý đến trạng thái của Lữ Thiếu Khanh, không khỏi ngạc nhiên, "Sao thế?"
"Không lẽ nào?"
Dù là thực lực quái vật tăng lên rất nhiều, nhưng dựa vào thực lực của Lữ Thiếu Khanh, hắn không thể thảm đến vậy được.
"Mẹ kiếp," Lữ Thiếu Khanh nghe thấy muốn khóc, "Bớt lải nhải đi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Không đợi Kế Ngôn nói gì, trời đất ở xa lại truyền đến dao động không gian, một bóng dáng Đọa Thần khác lại xuất hiện.
Cùng lúc đó, trên bầu trời cũng phát ra tiếng oanh minh, một luồng sức mạnh vô hình bắt đầu ập xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận